Trên đường đến trường, Ngư Tranh nhờ tài xế ghé đến cửa hàng bán đồ ăn sáng để mua đồ ăn cho Tiêu Cảnh Vũ.
Sau khi được tài xế mua giúp, tranh thủ thời gian ngồi trong xe cô còn thúc giục anh ăn bù cho bát mỳ ở nhà.
Tài xế mua thêm cafe lên xe sau, vừa thấy Tiêu Cảnh Vũ định ăn bánh mỳ trong xe, sợ bám mùi và rơi vãi vụn bánh khiến Ngư Tranh vốn ưa sạch sẽ khó chịu, thế nên ông đã vội vàng quay xuống nhắc nhở.
Tuy nhiên, Ngư Tranh đã nhanh hơn thận trọng lắc đầu ngỏ ý không cần, khiến cho tài xế vừa nghi vừa ngờ trước sự thiên vị đặc biệt này của cô.
Khi xe dừng tại cổng trường thì bầu trời bên ngoài đã trong xanh trở lại, Tiêu Cảnh Vũ bước xuống xe trước, nhưng anh không đi vào cổng mà nán lại chờ Ngư Tranh.
Ngư Tranh xuống xe sau, vừa mới định đặt chân xuống đất đã theo phản xạ rút lại.
Cô ngước đầu nhìn sang Tiêu Cảnh Vũ đứng cách đó vài bước chân, chợt hỏi: “Cậu ăn no chưa?”
Tiêu Cảnh Vũ không nghĩ nhiều, thành thật gật đầu.
Ngư Tranh không nói gì nữa, bỗng hạ tầm mắt xuống mặt đất ngay dưới chỗ cửa xe.
Tiêu Cảnh Vũ theo ánh mắt của cô nhìn xuống, nhận ra là do vũng nước đang cản lối, đầu óc anh lập tức sáng suốt trông thấy.
Dẫu sao Ngư Tranh mặc váy ngắn, không thể vô tư nhảy qua vũng nước giống như Tiêu Cảnh Vũ vừa nãy.
Anh hiểu ý liền quay trở lại, hai chân dang rộng đứng ở chỗ khô tránh nước, tay và nửa thân trên nghiêng về phía cô.
Tiêu Cảnh Vũ vòng tay ngang eo Ngư Tranh, dùng lực nhấc cô qua khỏi vũng nước rồi đặt xuống nơi không có nước.
Làm xong nhiệm vụ, anh cũng nhanh chóng buông tay giữ khoảng cách tối thiểu.
Có điều, dù cho Tiêu Cảnh Vũ cẩn thận cũng không thể kiềm được miệng của những học sinh đã bắt gặp.
Bởi tin tức Tiêu Cảnh Vũ “bế” Ngư Tranh trước cổng trường chẳng mấy chốc bị mang lên diễn đàn mổ xẻ, kèm theo là những tin đồn cả hai đang hẹn hò.
Suốt cả tuần nay, Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh đều xuất hiện bên nhau sớm chiều, tần suất chỉ tăng thêm chứ không giảm đi.
Nếu nói cả hai đơn thuần kết thân làm bạn, thật sự chẳng ai tin nổi.
Trước giờ vào học, cô gái ngại ngùng ở nhà ăn lần trước, cũng là người ngồi ở bàn thứ tư của dãy bên cạnh dãy Tiêu Cảnh Vũ đang ngồi.
Nhân lúc ít ai chú ý, cô nàng dưới sự thúc giục của bạn thân mà bước xuống chỗ anh.
Tiêu Cảnh Vũ đang ngồi dựa lưng vào ghế, tay cầm sách ôn bài cũ thì bỗng xuất hiện bên khóe mắt là bóng dáng của một nữ sinh.
Anh chậm chạp đưa mắt nhìn qua, trước sự e ngại của nữ sinh đối diện tuyệt nhiên không có chút nào gọi là rung cảm.
Mặc dù không thích kết giao bạn bè, thậm chí không nhớ nổi tên và mặt của bạn cùng lớp, nhưng Tiêu Cảnh Vũ biết nữ sinh này tên Túc Mạch, là tổ trưởng của tổ Miểu Trạch.
Từ đầu năm nhập học đến hiện tại, thi thoảng Miểu Trạch bên tai Tiêu Cảnh Vũ vẫn