Thứ hai quay trở lại trường học, đồng thời cũng bắt đầu tuần thi giữa học kỳ I.
Sau khi kết thúc buổi sáng, học sinh lại tập hợp xuống nhà ăn dùng bữa trưa, Tiêu Cảnh Vũ ban đầu định ghé qua lớp Ngư Tranh để hỏi cô có gì cần mua giúp, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa đã bị Miểu Trạch kéo thẳng xuống lầu.
Bên dưới nhà ăn đông nghịt người, lúc Tiêu Cảnh Vũ và Miểu Trạch vừa mang cơm đến bàn ngồi không lâu thì Lê Lan chen ra từ đám đông đang xếp hàng, lôi lôi kéo kéo Túc Mạch đến ngỏ ý ngồi cùng.
Miểu Trạch vốn hòa đồng nhiệt tình, thêm Lê Lan hết lần này đến lần khác tìm cách giúp bạn thân tiếp cận người mình thích, thế nên trong bốn người chỉ có Tiêu Cảnh Vũ và Túc Mạch thấy ngại khi ngồi cùng bàn.
Mặc cho bầu không khí xung quanh náo nhiệt, cũng mặc cho Miểu Trạch và Lê Lan tìm đủ chuyện để nói, Tiêu Cảnh Vũ và Túc Mạch dù ngồi cạnh nhau nhưng chỉ im lặng tự ăn phần cơm của riêng mình.
Ăn được một phần ba mâm cơm vẫn chưa thấy Tiêu Cảnh Vũ và Túc Mạch nói chữ nào với nhau, Lê Lan dù đứng ngoài cuộc nhưng còn nôn nóng hơn cả người trong cuộc.
truyen bjyx
Không đủ kiên nhẫn chờ đợi như Túc Mạch, Lê Lan chủ động mở lời trước: “Kể từ sau khi bức ảnh bị lan truyền, Túc Mạch lúc nào cũng áy náy khi ảnh hưởng đến Cảnh Vũ, thế nên cậu ấy luôn muốn tìm cách xin lỗi dù bản thân không cố ý.”
Đã đến nước này, nếu Tiêu Cảnh Vũ tiếp tục im lặng chẳng khác gì đang để bụng.
Dẫu sao anh và Túc Mạch không thân không thiết, anh cũng chẳng có lý do làm khó dễ bạn bè cùng lớp.
Thái độ của Tiêu Cảnh Vũ vẫn không nóng không lạnh, tuy nhiên sau một hồi không tham gia vào cuộc trò chuyện cũng chịu mở miệng: “Việc đó cũng qua lâu rồi, tôi không để tâm.”
Được nghe chính miệng Tiêu Cảnh Vũ xác nhận, lo lắng trong lòng Túc Mạch cũng vơi đi phần nào.
Không thể mạnh dạn bày tỏ tình cảm với người mình thích vốn đã tự ôm một nỗi buồn khó nói, nếu bị người mình thích xa lánh thì chẳng khác gì ôm thêm một tổn thương chẳng ai muốn nhận.
Xem như chuyện về bức ảnh kia bỏ qua, mọi người quay lại tiếp tục ăn trưa.
Nhưng còn chưa được bao lâu, bỗng nhiên Miểu Trạch và Lê Lan trợn mắt nhìn chằm chằm về phía khoảng không phía sau lưng Tiêu Cảnh Vũ, dọa anh phải vội quay đầu về sau kiểm tra.
Ngay khi vừa xoay lại, va thẳng vào tầm mắt của Tiêu Cảnh Vũ là hình dáng của Ngư Tranh.
Cô đứng cách chỗ anh ngồi chỉ vài bước chân, hai tay cô chắp sau lưng, ánh mắt cùng hai khoé môi hơi cong lên dành cho anh hoàn toàn mang đầy ẩn ý.
Không đợi ai nhắc nhở, Tiêu Cảnh Vũ vội vàng đứng dậy giữ khoảng cách với Túc Mạch.
Nếu không, Ngư Tranh chắc chắn sẽ lại giận dỗi lấy chuyện này ra châm biếm mỉa mai.
Thế nhưng Tiêu Cảnh Vũ còn chưa kịp bước ra khỏi chỗ, Ngư Tranh đã nhanh hơn bước đến bên cạnh, nhấn giọng nói: “Cậu chưa ăn cơm xong lại muốn đi đâu?”
Mắt chạm mắt với Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ vô thức lấy hơi lên, đơn giản là