Sau khi ra khỏi phòng Ngư Tranh, ông ngoại cô ôm cơn giận đi về thẳng.
Cứ tưởng sáng sớm ngày Ngư Tranh bước qua tuổi mười tám, ông ấy sẽ có thể tìm cách giám sát kìm cặp cô, kết quả Tiêu Cảnh Vũ đã đi trước một bước.
Nếu để bên nhà Trần Tấn Hào biết chưa gì Ngư Tranh đã ngủ với Tiêu Cảnh Vũ, họ chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Tuy nhiên, dù bị Ngư Tranh chọc tức đến mức muốn tăng xông, ông ngoại cô vẫn không hủy bỏ bữa cơm tối với bên nhà Trần Tấn Hào.
Bởi nói gì thì nói, ông ấy đã dành một đời xây dựng sự nghiệp, không thể để đến cuối đời lại bị con cháu phá tan nát.
Suốt một ngày Ngư Tranh ở cửa hàng cùng mẹ, chiều tối về sớm ghé qua bến cảng đón ông Ngư đến thẳng nhà hàng, riêng Tiêu Cảnh Vũ dĩ nhiên phải để anh về nhà.
Cả Ngư Tranh lẫn ông bà Ngư đều muốn bữa cơm nhanh chóng trôi qua, vậy nên nếu đưa Tiêu Cảnh Vũ theo chẳng khác nào châm thêm ngòi nổ khiến thời gian kéo dài.
Những gì cần nói đều đã nói hết ở nhà hàng lần trước, lần này Ngư Tranh cùng ông bà Ngư xem như vì chữ “hiếu” mà thuận theo ý ông ngoại cô.
Hơn sáu giờ tối ở bến cảng, những trụ đèn ngoài trời cũng đã bật sáng, trong lúc chờ ông Ngư tắm rửa thay quần áo, Ngư Tranh ra chỗ công nhân đang vận chuyển chuyến hàng cuối từ container vào kho chung.
Tiêu Cảnh Vũ chịu trách nhiệm giám sát, trên tay anh cầm theo một sấp giấy tờ kiểm kê.
Vừa thấy Ngư Tranh đến bên cạnh, anh liền theo tiềm thức chuyển người, dùng cơ thể to lớn che chắn gió lớn thổi từ ngoài vào, tránh để cho cô bị nhiễm lạnh.
Mới tới gần, Ngư Tranh đã bày ra vẻ mặt buồn bã, còn cố tình thở dài than vãn với Tiêu Cảnh Vũ: “Hôm nay có khách muốn góp ý chọn quần áo, em mới nói có hai câu đã bị mẹ xua đuổi.”
Nghe Ngư Tranh kể, biểu cảm Tiêu Cảnh Vũ không có chút nào bất ngờ, thậm chí ánh mắt của anh như thấu được ẩn tình phía sau.
Mặc dù không muốn làm cô buồn phiền thêm, nhưng anh vẫn không thể dối lòng, chỉ có thể thành thật phân giải: “Tranh à, em có biết cách em nói chuyện thật sự rất đáng sợ không? Tuy rằng em không hung dữ, lời nói cũng rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần em lên tiếng đều khiến người khác phải câm nín.”
“Anh muốn em nghĩ đây là một lời khiển trách, hay là một lời phàn nàn vừa đấm vừa xoa?”
“Anh chỉ muốn giải thích...”
Không để Tiêu Cảnh Vũ lấy lý do biện minh, Ngư Tranh đã thản nhiên ngắt lời: “Mỗi một người ai cũng có một bộ não để tiếp thu và phản xạ, nếu không nói lại em, thì tức là những người kia và kể cả anh đều có IQ và EQ thấp còn gì?”
Tiêu Cảnh Vũ: “...”
Miệng lưỡi của Ngư Tranh nghe qua âm điệu có vẻ rất êm dịu, nhưng ý nghĩa lại chứa một sức nặng khó đỡ.
Tiêu Cảnh Vũ dùng bộ dạng bất lực nhìn cô, yếu đuối phản bác: “Em cũng nhận ra bản thân thích anh chậm hơn người ngoài đó.”
Ngư Tranh thản nhiên “xùy” một tiếng, điềm tĩnh dùng câu từ có sẵn đáp lại: “Là vì em không có kinh nghiệm, cũng chưa từng có cảm giác khác thường nên mới không biết đấy gọi là thích.”
“|Thua em rồi.” Tiêu Cảnh Vũ cam chịu thốt lên, biểu tình trên mặt gần như không có nét nào gọi là đủ tự tin đáp trả.
Thế nhưng ngay khi Tiêu Cảnh Vũ vừa cúi đầu nhìn vào giấy tờ trong tay, Ngư Tranh đột nhiên nhún nhường tiến đến áp sát, ngả đầu lên hõm vai anh.
Trước hành động có hơi khác thường của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ không khó để nhận ra.
Anh hạ tầm mắt, ôn tồn dò hỏi: “Sao vậy? Em còn gây chuyện động trời khác nữa à?”
“Không phải.” Ngư Tranh bỗng thở dài một hơi não nề, sau đó mới từ tốn tiếp lời: “Nếu như em nói...!muốn anh đến nhà em sống thì sao?”
“Tranh à.” Tiêu Cảnh Vũ nắm lấy vai Ngư Tranh đẩy nhẹ về sau để mặt đối mặt.
Anh nghiêm túc nhìn cô, tuy trong giọng nói có sự nhượng bộ nhưng ý tứ vẫn vô cùng cứng rắn: “Chúng ta còn rất trẻ, không có lý do gì để vội vã để đáp ứng ham vọng không cần thiết.
Rồi một ngày chúng ta sẽ về chung một nhà, nhưng là với thân phận khác.”
Ngư Tranh im lặng nhìn anh, vốn định muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cô chỉ gật đầu, không tiếp tục bàn về chủ đề này nữa.
Chỉ tầm mười lăm phút sau, Ngư Tranh phải cùng ông bà Ngư đến nhà hàng