Nửa ngày trôi qua, giờ nghỉ trưa vừa đến học sinh trong trường đã hùa nhau chạy xuống nhà ăn giành vị trí xếp hàng.
Tiêu Cảnh Vũ vốn định tìm thứ gì đó ăn qua loa cho xong buổi trưa, nhưng chuông vừa reo đã nhận được tin nhắn từ Ngư Tranh.
Ra khỏi lớp, Tiêu Cảnh Vũ đi một vòng trên hàng lang để qua lớp của Ngư Tranh ở phía đối diện.
Lúc anh đến nơi, bên trong lớp chỉ còn mỗi cô và cô bạn cùng bàn đang bày cơm hộp mang theo để ăn trưa.
Tiêu Cảnh Vũ đi thẳng một đường đến chỗ Ngư Tranh đang ngồi ở bàn thứ ba từ dưới lên, dãy đối diện bàn giáo viên.
Trái với sự kinh ngạc há hốc của cô bạn ngồi cạnh Ngư Tranh, bản thân cô không hề thay đổi sắc mặt.
Vừa thấy anh đi tới, Ngư Tranh bất chợt đưa lên một chiếc thẻ màu trắng, nói thẳng vào vấn đề: “Thẻ cơm của tôi, dù sao tôi cũng không dùng tới, cậu cứ lấy xài thoải mái.”
Tiêu Cảnh Vũ chần chừ hạ tầm mắt nhìn xuống chiếc thẻ mới toanh trong tay Ngư Tranh, nửa muốn cầm nửa lại không.
Mặc dù không phải bạn bè thân thiết nhưng bản thân Tiêu Cảnh Vũ cũng biết rất rõ, Ngư Tranh là tiểu thư giàu có quen sống trong nhung lụa nên mắc bệnh sạch sẽ, ăn uống tùy tiện bên ngoài càng không.
Chỉ là, Tiêu Cảnh Vũ muốn lấy thẻ ăn do không muốn phí tiền đã nạp vào thẻ, nửa còn lại không muốn cầm cũng là vì không muốn mắc nợ Ngư Tranh ngày càng nhiều.
Giữa lúc Tiêu Cảnh Vũ đứng bất động không phản ứng, Ngư Tranh đã nhét tấm thẻ vào giữa ngón trỏ và ngón giữa của anh, hạ giọng nhắc nhở: “Đừng quên cậu đã đồng ý làm theo mọi yêu cầu của tôi, không làm thì...!trừ lương.”
Nghe Ngư Tranh nói, Tiêu Cảnh Vũ hít một hơi rồi thở mạnh ra, tay cầm chắc thẻ ăn trong tay, thái độ cũng không khách khí nữa: “Vậy tôi đi ăn đây.”
Nói xong Tiêu Cảnh Vũ xoay người ra khỏi lớp bằng cửa phụ, cô bạn Hoà Trúc ngồi cùng bàn với Ngư Tranh vẫn luôn trong trạng thái kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc lúc này mới vỗ nhẹ vai Ngư Tranh, hoài nghi dò hỏi: “Gì thế? Trừ lương là thế nào? Cậu ấy làm việc cho cậu à?”
“Tò mò là đức tính không tốt.” Ngư Tranh phũ phàng đáp, từ tốn mở nắp đựng đũa muỗng ra chuẩn bị ăn.
Không nhận được câu trả lời xác đáng, Hòa Trúc ngồi thừ người ra xoay xoay đuôi tóc