Bản thân Ngư Tranh có ý thức kiềm chế, tuy nhiên tiềm thức tựa như đã thiết lập sẵn những mưu đồ đen tối trên Tiêu Cảnh Vũ.
Ban đầu bị Ngư Tranh giở trò, Tiêu Cảnh Vũ chỉ biết tìm cớ né tránh, nhưng giờ đây, ngoài bất lực dùng ánh mắt đánh giá dành cho cô, anh không thể làm gì khác.
Lúc ăn cơm ở dưới nhà, Ngư Tranh cố tình ngồi đối diện Tiêu Cảnh Vũ thay vì ngồi cạnh anh.
Nguyên nhân do lúc còn trên phòng, cô chỉ “lỡ tay” một chút đã bị anh nhìn bằng thái độ kỳ thị.
Ngư Tranh dĩ nhiên cũng có cái tôi của mình, hết lần này đến lần khác bị anh cự tuyệt, cô phải khiến anh hối hận vì đã không biết trân trọng.
Từ lúc ăn cơm cho đến lúc lên lầu về phòng ngủ, nhận ra Ngư Tranh luôn giữ khoảng cách nhất định, kể cả Tiêu Cảnh Vũ giơ tay có ý muốn kéo cô lại gần, cô cũng sẽ nghiêng người né tránh.
Lên tới tầng trên, Ngư Tranh đột nhiên bước nhanh trở về phòng của mình, Tiêu Cảnh Vũ sớm nhận ra điều kỳ lạ nên cũng sải bước lớn đuổi theo, vừa kịp lúc chặn cửa khi cô sắp đóng kín.
Bị Tiêu Cảnh Vũ ngăn không cho đóng cửa, Ngư Tranh lập tức mở ra, hất mặt hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Trước thái độ hung hăng của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ chỉ cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng đáp: “Anh đâu có nói gì, sao em lại nổi giận?”
“Em giận? Anh không làm gì?” Ngư Tranh nhấn giọng lặp lại, bộ dạng chẳng khác gì con mèo xù lông: “Hồi nãy trong phòng anh, em chỉ ‘lỡ tay’ mà anh đã dùng biểu tình kỳ thị nhìn em.
Em nói cho anh biết, là em không thèm anh, chứ không đến lượt anh chê em đâu!"
Nói xong Ngư Tranh đóng rầm cửa, Tiêu Cảnh Vũ bên ngoài vẫn không nhịn được mà mím môi cười.
Tuy nhiên anh không có ý định giải thích, càng không có ý định dỗ dành, thay vào đó anh chỉ bình thản quay về phòng mình.
Chưa đến mười phút sau, trong lúc Tiêu Cảnh Vũ đang trong nhà tắm đánh răng thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên ầm ầm.
Mọi khi Ngư Tranh đều đi thẳng vào phòng anh không báo trước, lần này lại gõ chứng tỏ cô vẫn đang giận lẫy.
Sau một hồi gõ cật lực vẫn không nhận được phản hồi từ bên trong, Ngư Tranh mất kiên nhẫn xông thẳng vào, đúng lúc Tiêu Cảnh Vũ cũng vừa từ trong nhà tắm bước ra.
Thấy gương mặt vô cảm của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ vờ như không hiểu mà tỏ ra bất ngờ hỏi: “Tìm anh à?”
“Không, em tìm điện thoại.” Ngư Tranh kiêu ngạo đáp, dứt lời liền đi đến phía giường của Tiêu Cảnh Vũ tìm kiếm.
Phát hiện điện thoại nằm trên mặt tủ cạnh đầu giường, Ngư Tranh lập tức đi thẳng tới lấy.
Nào ngờ, lúc cô vừa vươn tay ra thì một bàn tay khác đã nhanh hơn cầm lên trước.
Ngư Tranh theo phản xạ xoay đầu nhìn, bắt gặp Tiêu Cảnh Vũ thản nhiên mở điện thoại của cô ra xem, không những thế anh còn cất tiếng ẩn ý: “Lúc em ngủ Trần Tấn Hào có nhắn tin, hay để anh trả lời giúp?”
Nghe thấy ý tứ ghen tuông của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh khoanh tay trước ngực cười khẩy, tuy có vui nhưng cô vẫn không quên mỉa mai: “Anh định trả lời thế nào? Trả lời là ‘Vị hôn thê cũ của cậu đang ngủ cạnh tôi, có việc gì sáng mai hãy tìm’ à?”
Được Ngư Tranh ngỏ lời trước, hai khóe môi Tiêu Cảnh Vũ nhếch lên đầy hứng thú: “Tại sao không?”
Tuy rằng trong lời nói của Tiêu Cảnh Vũ mang theo sự sâu xa, thế nhưng Ngư Tranh vẫn kịp tỉnh táo không tự đẩy mình vào hố, tránh việc bị anh đánh giá là có ý đồ đen tối.
Ngư Tranh khẽ hừ một tiếng ở mũi, thẳng tay đẩy Tiêu Cảnh Vũ đứng cản lối sang một bên để về phòng, ngay cả điện thoại cũng không thèm lấy nữa mà phó mặc cho anh quyết định: “Anh muốn trả lời thế nào thì trả lời đi, chỉ được cái mạnh miệng.”
Nửa câu sau Ngư Tranh chỉ lẩm bẩm oán trách, nhưng khi cô vừa sắp bước lướt qua Tiêu Cảnh Vũ, anh bất ngờ giơ tay ôm ngang người cô cản lại.
Bị anh níu níu kéo kéo, Ngư Tranh khó hiểu ngước mặt nhìn lên, giữa hai đầu chân mày cũng nhíu lại hoài nghi.
Trái với thái độ có phần dè chừng của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ lại bình thản nở một nụ cười đầy dụng ý.
Anh kéo cô lùi về đứng trước mặt mình, sau đó hạ thấp người thì thầm nhỏ: “Không có… thì lấy gì để nói?”
Ngư Tranh hoang mang “Hả” một tiếng, còn chưa kịp thông suốt lời Tiêu Cảnh Vũ thì anh đã áp môi lên môi cô, bàn tay anh trên thắt lưng cô cũng theo đà kéo lại gần sát mình.
Ngay trước mắt Ngư Tranh, hàng mi đen dày của Tiêu Cảnh Vũ chạm vào sống mũi của cô, kể cả hơi thở nóng hổi của anh cũng phả lên nhân trung cô đầy mạnh mẽ.
Vào giây phút Ngư Tranh mải chăm chú ngẫm về những thứ thuộc về Tiêu Cảnh Vũ, đôi môi anh khẽ chuyển động, chẳng mấy chốc đầu lưỡi ươn ướt đã chen giữa hai môi cô tiến vào trong.
Cảm nhận được sự “bất thường”, cả người Ngư Tranh lập tức cứng đờ, hai mắt vô thức mở to không chớp.
Đến