Sau hơn mười bốn giờ bay, Tiêu Cảnh Vũ chính thức đặt chân đến phi trường.
Lúc anh ra khỏi cổng an ninh cũng đã gần một giờ sáng, khác với những người lần đầu ra nước ngoài sẽ mang tâm thế hồi hộp, riêng Tiêu Cảnh Vũ cũng giống như thay đổi địa điểm sống, còn lại chẳng có gì khiến anh thật sự vui vẻ.
Các sảnh trong sân bay lúc nửa đêm tương đối thưa thớt, bên ngoài khu vực chờ mẹ anh đã đứng đợi từ sớm.
Vừa thấy Tiêu Cảnh Vũ từ xa mẹ anh đã vui mừng vẫy tay, đợi tới khi anh lại gần, bà gấp gáp hỏi: “Con có mệt lắm không?”
Tiêu Cảnh Vũ tay đẩy xe hành lý, khách sáo đáp: “Cũng không mệt lắm.”
Nói chuyện hỏi han vài câu, mẹ Tiêu Cảnh Vũ không làm tốn thêm thời gian, bà nhanh chóng dẫn đường đưa anh ra xe về nhà.
Bước ra khỏi sảnh chính của sân bay, Tiêu Cảnh Vũ thoáng chốc đã cảm nhận được bầu không khí khác biệt, hơi thở của đất nước hiện đại thiếu đi sự ấm áp, thậm chí là cô đơn lạc lõng.
Anh bất giác cúi đầu nhìn đôi giày đang mang, món quà này của Ngư Tranh sẽ thay cô cùng anh đi tìm kiếm tương lai.
Trên đường trở về nhà mẹ Tiêu Cảnh Vũ, anh ngồi ở ghế phụ tranh thủ gọi điện về cho Ngư Tranh báo đã đến nơi bình an.
Qua vài giây chờ kết nối, hình ảnh của Ngư Tranh cũng hiện lên màn hình, điều đầu tiên anh thấy được là nụ cười rạng rỡ của cô.
“Hi baby!”
Tiếng gọi ngọt ngào của Ngư Tranh truyền đến, khiến cho không chỉ Tiêu Cảnh Vũ cười trong bất lực, mà còn lôi kéo cả sự tò mò của mẹ anh đang lái xe.
Thời gian ở hai nước chênh lệch đến mười lăm tiếng, thế nên bên đây Tiêu Cảnh Vũ đã là nửa đêm thì bên kia của cô chỉ mới là nửa buổi sáng.
Thấy Ngư Tranh vẫn xoã tóc và mặc đồ ngủ, Tiêu Cảnh Vũ nhanh nhạy phát giác vấn đề, anh liền hỏi: “Em không theo mẹ đến cửa hàng sao?”
“Buổi sáng em ngủ quên, mẹ cũng không gọi dậy.”
Nghe đến đây, Tiêu Cảnh Vũ tự khắc hiểu hết những ẩn tình bị che giấu.
Sắc mặt anh thoáng trầm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Tối qua em ngủ không được à?”
Nụ cười trên môi Ngư Tranh thoáng lên nét gượng gạo, nhưng rất nhanh cô lại tỏ ra bình thản phủ nhận: “Đâu có, tối qua em ngủ phòng anh, nằm một lát đã thẳng giấc đến sáng.”
Dứt lời, Ngư Tranh không cho Tiêu Cảnh Vũ có cơ hội nắm bắt điểm yếu của cô, thay vào đó cô đổi ngược làm chủ cuộc nói chuyện, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh ăn gì chưa? Đang trên đường về nhà phải không?”
“Anh đang trên đường đi, cách đây mấy tiếng anh có ăn trên máy bay rồi nên bây giờ không thấy đói.”
Nói rồi Tiêu Cảnh Vũ chuyển camera trước thành camera sau cho Ngư Tranh nhìn đường phố phía trước.
Trong màn đêm bao phủ, ánh đèn rực rỡ từ những tòa nhà phát ra toát lên sự xa hoa sang trọng.
Trong lúc Tiêu Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh nói chuyện luyên thuyên, mẹ anh cầm tay lái bên cạnh không giấu được hiếu kỳ mà liếc mắt qua vài lần.
Bởi bà thật sự tò mò về dáng vẻ của cô gái khiến một Tiêu Cảnh Vũ lạnh lùng trở nên dịu dàng, hơn nữa còn là người bỏ tiền cho anh sang nước ngoài học tập và tin tưởng đợi anh quay về.
Sau hơn hai tiếng rưỡi đi xe cũng đến nhà mẹ Tiêu Cảnh Vũ, ngôi nhà hai tầng khang trang có sân vườn riêng nằm trong khu người châu Á, nội thất bên trong được thiết kế theo chất liệu gỗ màu nâu ấm áp.
Vừa bước vào nhà, mẹ Tiêu Cảnh Vũ đã chỉ dẫn vị trí từng khu vực trong nhà, sau đó còn nhấn mạnh dặn dò: “Phòng của con nằm bên phải trên lầu, bình thường mẹ đều ra ngoài đi làm, nên những lúc con ở nhà một mình cứ tự nhiên lên xuống không cần ngại.”
Nghe đến đây, Tiêu Cảnh Vũ chợt nhận ra vấn đề không đúng, càng không ngờ khi anh chỉ mới nhìn qua mẹ, bà đã hiểu ý lên tiếng giải thích trước: “Mẹ với người đàn ông kia chỉ là kết hôn giả, vì muốn cuộc sống tốt hơn nên mẹ mới tìm cách sang đây.”
Mặc dù đã qua nhiều năm nhưng đến nay Tiêu Cảnh Vũ mới biết chuyện này, tuy nhiên anh cũng không nói gì mà gật đầu qua loa, sau đó mang hành lý lên tầng trên.
Năm xưa cha mẹ Tiêu Cảnh Vũ ly hôn, anh không thể theo mẹ cũng chẳng muốn theo cha, mỗi tháng họ sẽ chuyển tiền trợ cấp cho có lệ, cứ như thế anh chỉ còn một mình giữa xã hội rộng lớn.
Nếu không phải gặp được Ngư Tranh, có lẽ Tiêu Cảnh Vũ đã không có ngày hôm nay.
Hơn hết, vì tình cảm lớn lao của Ngư Tranh và gia đình của cô dành cho Tiêu Cảnh Vũ, sự bù đắp này giúp anh không còn hận thù cha mẹ ruột, dẫu vậy anh cũng không thể làm hòa thân thiết với họ như trước.
Mỗi người có một cuộc sống riêng, có kẻ tham vọng sự giàu có, có kẻ ham muốn thỏa mãn về thể xác, cũng có người chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên vô lo vô nghĩ.
Cha mẹ Tiêu Cảnh Vũ xem trọng cuộc sống giàu có nên mới chia tay, bởi một người phụ nữ gánh vác từ trong ra ngoài vì muốn sống tốt hơn, thì không thể mãi ở đời ở kiếp với một tên đàn ông ham chơi lười làm.
Còn Tiêu Cảnh Vũ, bản thân anh từ trước đến nay chỉ mong một cuộc đời bình an, nếu