Không chỉ giữ một khoảng cách nhất định với Trần Tấn Hào, Ngư Tranh còn tỏ rõ thái độ không hài lòng trước hành động vừa rồi của cậu ta.
Hai đầu chân mày cô nhíu chặt, giọng nói hạ thấp bất mãn: “Cậu bị điên rồi sao?”
Trần Tấn Hào không đáp mà chỉ nhếch môi cười, ông bà Ngư đứng cạnh Ngư Tranh kéo cô cách xa cậu ta ra, mục đích chính là để ngăn chặn mâu thuẫn bùng phát.
Mải cho tới khi về bàn ngồi, Ngư Tranh vẫn chưa khỏi cau có.
Hơn nữa, được xếp ngồi chung bàn với gia đình Trần Tấn Hào, sự khó chịu trong cô càng lộ rõ.
Vốn dĩ Ngư Tranh mang tâm thế bạn bè để chúc mừng sinh nhật Trần Tấn Hào, kết quả vừa mới đến đã bị cậu ta động chạm và nói ra những lời mờ ám.
Không phải vì cô sợ Tiêu Cảnh Vũ phát hiện, riêng chính bản thân Ngư Tranh đã không thích có cử chỉ quá giới hạn với người khác.
Qua đến tầm bảy giờ rưỡi, khách khứa đến gần đông đủ, bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Trong lúc MC trên sân khấu phát biểu khai màn bữa tiệc, Trần Tấn Hào chào hỏi khách xong cũng quay về bàn.
Đáng nói, ban đầu Ngư Tranh ngồi giữa ông ngoại và bà Ngư, khi Trần Tấn Hào đến, ông ngoại cô lại đứng dậy nhường chỗ cho cậu ta.
Đến giây phút này, không chỉ Ngư Tranh mà cả ông bà Ngư cũng bắt đầu nhận ra vấn đề.
Sau khi Trần Tấn Hào ngồi xuống cạnh Ngư Tranh được vài phút, âm thanh cao hứng của MC đã nhanh chóng truyền tới: “Còn bây giờ, chúng ta hãy vỗ tay thật to để chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi của Trần Tấn Hào, cũng như chúc mừng cho ngày vui đính hôn của cậu ấy cùng vị hôn thê Ngư Tranh!”
Tiếng MC vừa kết thúc, tiếng vỗ tay rần rần lại nối tiếp theo sau, ai nấy đều vui mừng hưởng ứng, kể cả Trần Tấn Hào cũng hài lòng ra mặt.
Chỉ ngoại trừ ông bà Ngư và Ngư Tranh, một bên là ông Ngư nghiêm mặt nhẫn nhịn, một bên là bà Ngư cười lạnh nhìn về hướng cha mình, người được chỉ đích danh là Ngư Tranh lại dửng dưng trước bầu không khí náo nhiệt.
Trần Tấn Hào bỗng từ tốn đứng dậy, ngang nhiên giơ tay muốn đỡ Ngư Tranh để cùng lên sân khấu.
Dưới áp lực giữ mặt mũi cho ông ngoại cô cùng mặt mũi gia đình, dự đoán khả năng cao Ngư Tranh phải thuận theo.
Thế nhưng, trước ánh mắt có phần uy hiếp của ông ngoại, Ngư Tranh lại tự mình đứng lên.
Giữa sự chứng kiến của khách mời và nhà báo, cô dõng dạc lên tiếng phản bác: “Thật xin lỗi, có vẻ đã có sự nhầm lẫn ở đây.
Tôi đúng là Ngư Tranh, nhưng tôi không còn là vị hôn thê của Trần Tấn Hào.
Bạn trai kiêm chồng tương lai của tôi đang du học ở nước ngoài, anh ấy tên Tiêu Cảnh Vũ.”
Không gian trong hội trường lập tức xôn xao bàn luận, ông ngoại Ngư Tranh không nghĩ cô dám trước mặt người ngoài làm mất thể diện ảnh hưởng đến danh tiếng và sự nghiệp của ông.
Ngay tức khắc, ông ngoại cô đập tay xuống bàn, lớn tiếng mắng: “Ăn nói hàm hồ!”
Có thể, trước đây Ngư Tranh lẫn ông bà Ngư dám bày tỏ sự phản đối trước mặt gia đình Trần Tấn Hào vì đều là vấn đề chung của hai bên, ngoài ra cô và cha mẹ đều dành cho ông một sự tôn trọng bắt buộc phải có.
Nhưng giờ đây, chính ông ngoại Ngư Tranh là người thất hứa, cố tình ép cô phải bước vào con đường cô không muốn, vậy nên lớp che đậy tốt đẹp bên ngoài bấy lâu, cô cũng không cần thiết giữ nữa.
Đối diện với sự răn đe của ông, Ngư Tranh điềm nhiên đáp: “Con ăn nói hàm hồ, còn ông thì nói lời bất tín.”
Ngay khi Ngư Tranh vừa dứt lời, ông ngoại cô chỉ vừa trừng mắt thì bà Ngư đã đứng bật dậy.
Bà tức đến không nói nên lời, mặt mũi đỏ bừng kéo Ngư Tranh cùng thúc giục ông Ngư ra về.
Không gian bữa tiệc bỗng chốc rơi vào tình thế căng như dây đàn, ai nấy đều im thin thít không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, đợi khi Ngư Tranh cùng ông bà Ngư vừa rời khỏi, ông ngoại Trần Tấn Hào lúc này lại đứng lên, cười nói giải thích: “Có phải doạ mọi người một trận rồi không? Chẳng qua như mọi người đã thấy, Tấn Hào nhà chúng tôi vừa có ngoại hình vừa có học thức lẫn gia cảnh tốt, hơn nữa lại lịch