Ngay khi nói xong Ngư Tranh thẳng tay tắt máy, nhưng lúc cuộc gọi vừa kết thúc cũng là lúc cảm xúc kìm nén bùng nổ.
Chớp mắt Ngư Tranh như hoá thành con người khác, phát điên mà huơ đổ mọi thứ trên bàn.
Tiếng la hét phẫn nộ pha lẫn sự uất ức của Ngư Tranh vang khắp căn phòng lớn, nối tiếp theo sau là âm thanh nấc nghẹn thảm thương.
Ngư Tranh đã rất cố gắng để tin tưởng Tiêu Cảnh Vũ sau khi biết chuyện liên quan đến Túc Mạch, nhưng cách nửa vòng trái đất, vào thời điểm anh yếu lòng thì hơi ấm bên anh không phải là cô.
Có thể hiện tại Tiêu Cảnh Vũ vẫn vững lòng, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén là chuyện sớm muộn.
Hơn hết, điều khiến Ngư Tranh trở nên tuyệt vọng đến sụp đổ xuất phát từ việc che giấu Túc Mạch như che giấu tình nhân của anh.
Đau dài không bằng đau ngắn, chính vì tình cảm của bản thân dành cho Tiêu Cảnh Vũ quá lớn, nếu một ngày nào đó Ngư Tranh phát hiện thêm anh cùng Túc Mạch phản bội cô, khi ấy cô chắc chắn không tỉnh táo như hiện tại mà sẽ gi3t chết bọn họ.
Rất nhanh mọi chuyện đã đến tai ông bà Ngư, vừa nhận được tin từ Tiêu Cảnh Vũ, hai ông bà vội bỏ dở công việc trở về nhà khi không thể liên lạc với Ngư Tranh.
Gặp nhau từ ngoài cổng, đôi vợ chồng trung niên gáp gáp chạy vào nhà, lúc mở cửa phòng Ngư Tranh, cảnh tượng ông bà Ngư nhìn thấy là sự rơi vỡ bừa bộn dưới sàn nhà, riêng Ngư Tranh ngồi úp mặt ở bàn học.
Ông Ngư đi trước thu dọn những mảnh kiếng vỡ rải rác trên sàn, bà Ngư đến bên cạnh Ngư Tranh vỗ nhẹ lên vai cô, hạ giọng an ủi: “Chuyện gì cũng có cách giải quyết, con phải bình tĩnh trước đã.”
Bất chợt, Ngư Tranh ngồi thẳng dậy, hai mắt cô sưng lên, gương mặt trắng trẻo sớm đã ửng đỏ vì trận khóc lớn kéo dài.
Ngư Tranh xoay đầu nhìn qua bà Ngư, từ tốn đáp: “Con làm sao để bình tĩnh đây mẹ? Cảnh Vũ thật sự làm con rất thất vọng, cô gái đó chỉ nhập học sau anh ấy hai học kỳ, vậy mà bấy lâu nay anh ấy chưa từng nói với con một tiếng.”
“Con không tin Cảnh Vũ sao?”
“Con từng rất tin tưởng Cảnh Vũ, nhưng suốt thời gian qua, hai người họ ở riêng với nhau bao nhiêu lần, con không tưởng tượng nổi.” Càng nói, trong mắt Ngư Tranh càng ứa trào nước mắt, kể cả giọng nói của cô cũng run lên.
Nghe đến đây, ngay chính bà Ngư cũng không tự tin để phủ nhận.
Thế nhưng trái với bà, ông Ngư sau khi dọn những mảnh vỡ nhọn trên sàn, ông chợt đứng lại bên cạnh Ngư Tranh, dứt khoát đề nghị: “Nếu như tình cảm không trọn vẹn, cứ ly hôn đi.”
Trước lời nói của chồng, bà Ngư giật mình trừng mắt nhìn ông, gằn giọng hỏi: “Ông điên rồi hả?”
Ông Ngư không trả lời vợ, ông cúi đầu nhìn Ngư Tranh đang ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Thái độ của ông Ngư vô cùng nghiêm túc, giọng điệu cũng đầy chắc nịch: “Nếu như con ly hôn, con vẫn sẽ là nàng tiểu thư được nhiều người ngưỡng mộ, vậy nên chẳng có lý do gì phải hạ mình trước người không xứng đáng.”
Gương mặt vốn mơ hồ của Ngư Tranh thoáng đã bừng tỉnh trước những câu nói của ông Ngư.
Phải, Ngư Tranh không làm gì sai, cô không có lý do phải khóc lóc đau khổ tiếc nuối người không trân trọng mình.
Ngay lúc sắc mặt Ngư Tranh vừa khá lên, ông Ngư chợt tiếp lời: “Nhưng buông bỏ không có nghĩa để bản thân chịu thiệt.
Trước khi ly hôn, con phải cho những kẻ làm tổn thương con phải nếm trải hậu quả.”
Chỉ vài câu ngỡ như tuyệt tình của ông Ngư lại thành công vực dậy tinh thần cho Ngư Tranh.
Lúc rời khỏi phòng cô, bà Ngư lo đến tay chân luống cuống, đổi lại ông Ngư chỉ mỉm cười ẩn ý, không hề giải thích hay nói thêm lời nào.
Từ khi được ông Ngư cho lời khuyên, Ngư Tranh dần dần lấy lại chính mình, nhưng tuyệt nhiên cắt đứt mọi liên hệ với Tiêu Cảnh Vũ.
Sang sáng hôm sau, cô tiếp tục đến trường thi môn cuối, biểu hiện không hề giống người bị suy sụp do tình cảm đổ vỡ.
Qua khoảng mười giờ Ngư Tranh thi xong, lúc ra gần đến cổng tình cờ chạm mặt Trần Tấn Hào.
Thấy cô, cậu ta