Sau khi xuống nhà ăn đưa canh trở về lớp, Trần Tấn Hào từ đâu đã nhảy ra chặn đường Ngư Tranh bắt bẻ chuyện liên quan đến Tiêu Cảnh Vũ.
Cùng thời điểm đó, Lương Mỹ đột ngột xuất hiện không rõ đầu đuôi đã nhào đến đánh Ngư Tranh một bạt tai.
Kết quả, cô ta lại ăn trọn một cái tát như trời đánh từ Trần Tấn Hào.
Biết được chuyện, Tiêu Cảnh Vũ im lặng không nói gì, tuy nhiên nét mặt cũng dần chuyển sang bất mãn không kém cô bạn Hoà Trúc của Ngư Tranh.
Mãi cho đến khi tan học, Ngư Tranh yên vị vào xe một hồi lâu vẫn chưa thấy Tiêu Cảnh Vũ ra tới.
Qua tin nhắn trước đó anh chỉ nói có việc cần làm nên về muộn, cụ thể làm gì thì không nói.
Nhưng, Ngư Tranh sớm đã đoán được nguyên nhân.
Đợi tầm nửa tiếng cũng thấy mặt Tiêu Cảnh Vũ, vừa vào xe anh đã vội hỏi: “Sao cậu không về trước?”
Ngư Tranh không đáp, thay vào đó là nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên áo sơ mi đồng phục của Tiêu Cảnh Vũ, cả những vết xước mới trên gương mặt anh.
Cô khẽ thở ra một hơi, bất lực hỏi: “Cậu đi tìm Trần Tấn Hào? Dù sao cậu ta cũng dạy dỗ lại bạn gái của cậu ta rồi, không cần phí sức vì họ.”
Biểu tình của Tiêu Cảnh Vũ trầm hẳn xuống, anh không chút e dè đáp thẳng: “Tôi nhận tiền là để bảo vệ cậu ở trường, để cậu bị thương...!kẻ liên quan đứng ngoài cũng đừng hòng được yên.”
Nghe Tiêu Cảnh Vũ nói xong, Ngư Tranh không nhịn được bật cười.
Cô xoay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, thật lòng cảm thán: “Cậu đáng tin tưởng hơn tôi mong chờ.”
Tiêu Cảnh Vũ ngớ người hoang mang, ngay cả tài xế ngồi phía trước cũng không nhịn được mà nhìn trộm qua gương chiếu hậu.
Trở về nhà của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ được đích thân cha mẹ cô mời ăn cơm.
Cứ tưởng, thêm một người thì bầu không khí sẽ thêm náo nhiệt.
Nào ngờ, bình thường Ngư Tranh vốn không thích nói chuyện tán dóc, Tiêu Cảnh Vũ lại càng kiệm lời.
Qua một hồi ăn uống trong yên lặng, ông Ngư hướng tầm mắt về phía Tiêu Cảnh Vũ ngồi cạnh Ngư Tranh ở đối diện, mở lời hỏi: “Cảnh Vũ, cậu có bằng lái xe máy chưa?”
“Dạ vẫn chưa.”
Trước thái độ thận trọng của Tiêu Cảnh Vũ, ông Ngư nhanh chóng nhận ra bản thân vừa hớ một phen.
Ngay cả xe đạp Tiêu Cảnh Vũ cũng không có để đi, huống chi là xe máy.
Ông Ngư gật gù, vẻ mặt vờ như nghiêm túc, chậm rãi tiếp lời: “Chuyện là Ngư Tranh vẫn hay than phiền việc đi ô tô thường bị kẹt xe vào giờ cao điểm.
Mà tính nó thì lại không thích bị động chạm vào người, nên tôi