Kiểm Diệc chuẩn bị thuốc, khi đưa cho Nghê Tử nhân tiện nhắc nhở: "Một ngày uống ba lần, uống sau khi ăn, thuốc hạ sốt ngày hai lần, mỗi lần một viên, uống nhiều nước."
Nghê Tử cầm lấy cái tui, nhẹ nhàngkêu lên một tiếng "Ồ".
"Nếu đêm nay hạ sốt thì khỏi uống." Kiểm Diệc nói thêm.
"Ồ, được." Nghê Tử cầm thuốc gật đầu.
Ba Nghê đưa cho cô chai nước khoáng mà ông đã mua "Uống thêm nước đi, cậu ấy nói đúng, hiện tại uống thêm đi, chúng ta đi về."
Nghê Tử lúc này mới cảm thấy kiệt sức, ôm nước khoáng yên lặng đi theo ra ngoài.
Mẹ Kiểm đem hộp giữ nhiệt Kiểm Diệc đưa tới, mở ra chuẩn bị ăn cơm.
Kiểm Diệc đưa lưng về phía bà, im lặng phân loại tủ thuốc.
"Con với bạn học có mâu thuẫn gì không?" Mẹ Kiểm một món ăn bỏ vào miệng, nghĩ đến tình huống vừa rồi, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
"Bạn cùng lớp?" Kiểm Diệc mở tủ thuốc nơi đặt Địa Hoàng [1], nhìn lướt qua, sau đó lấy ra một ít từ ngăn tủ lớn bên dưới, thêm một ít vào đó.
[1] Rehmannia glutinosa: Địa hoàng là cây thân thảo, có rễ củ dùng làm thuốc bổ, chống suy nhược cơ thể, bổ máu, lợi tiểu, làm sáng mắt.
Xem ảnh ở cuối chương.
Mẹ Kiểm nhìn bóng lưng cậu, nói: "Là con bé...Tử diệp."
Kiểm Diệc khom lưng đặt cây Địa Hoàng xuống, đi lấy một ít Mạch Môn [2] ra tới "Không có."
[2] Ophiopogon japonicus: Mạch Môn là một loại dược thảo có tác dụng tim mạch để bổ sung âm, có vị cam (ngọt), vi khổ (hơi đắng) và hàn (lạnh), có tác dụng với các kinh tâm (tim), phế (phổi), vị (dạ dày) và bổ âm, chữa ho, khô lưỡi, khô miệng và táo bón.
Xem ảnh ở cuối chương.
"Không phải?" Mẹ Kiểm đặt đũa xuống uống canh "Vậy tại sao vừa rồi con không chào hỏi người ta?"
Kiểm Diệc vỗ tay, lau sạch một ít bột thuốc Bắc trên lòng bàn tay, lơ đễnh hỏi: "Tại sao phải chào?"
Mẹ Kiểm: "..."
...!
Nghê Tử về đến nhà, uống thuốc rồi trở về phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc đến chiều, sau khi tỉnh lại cảm thấy dễ chịu hơn, sờ lên trán mình, không nóng lắm, hẳn là hạ sốt rồi.
Có lẽ tối qua, cô ngủ đất cả đêm, đêm qua trời lạnh, cô lại mặc quần ngắn, còn bị dọa hai lần, tinh thần căng thẳng, thêm miễn dịch của cô vốn đã yếu...!Không bị bệnh nặng cũng coi là gặp may mắn.
Nghê Tử đi tới phòng khách rót một ly nước, cầm lấy ly nước, ngồi xuống sô pha.
Mẹ trước khi ra ngoài dặn cô hôm nay đừng về trường tránh đêm nay cơn sốt tái phát.
Nghê Tử gọi điện thoại cho thầy Tần xin nghỉ tự học buổi tối, thầy Tần hỏi han hai câu rồi kêu cô nghỉ ngơi cho tốt, nhắc nhở uống nước nhiều lần, Nghê Tử gật đầu đồng ý, vừa cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe được bên ngoài hình như có ai gõ cửa.
Nghê Tử chạy tới, mở cửa một cái rầm, tiếng cãi vã từ bên cạnh truyền đến.
Cánh cửa bên cạnh mở ra, có một người phụ nữ đứng ở cửa, nhìn bộ trang phục sang trọng của cô ấy sẽ khiến người ta lầm tưởng rằng cô ấy là một phụ nữ thanh lịch, không ngờ sẽ nói ra những câu độc ác như vậy.
"Những năm qua cô ở với thằng bé đều cố ý nhắc nhở đúng không? Cô nói đi, mấy năm nay tôi không cản trở cô, nhưng nếu cô muốn gả vào nhà họ Phó, đến cửa cũng đừng hòng bước vào!"
Văn Vọng dựa vào cửa, sắc mặt vốn đã tái nhợt, hiện tại càng thêm trắng bệch đáng sợ "Cô à, cô nói con bám lấy anh ấy không bằng nói anh ấy bám lấy con, trong lòng cô biết rõ, đừng chạy tới nhà con nói lời độc ác."
"Tôi nói lời độc ác?" Phó phu nhân sắc mặt tái mét "Tối hôm qua Thanh Thần nói thằng bé muốn cưới cô, không phải cô lừa thằng bé, nó sẽ nói những không ra thể thống như này sao?"
"Phó Thanh Thần là người trưởng thành, anh ấy nói gì hay đưa ra quyết định gì, còn cần người khác làm lung lay sao?" Văn Vọng đứng bên cửa lâu như vậy, trong lòng bắt đầu có chút mệt mỏi.
Phó phu nhân giữ cô ấy lại, độc đoán nói, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt: "Từ xưa đến nay, kẻ dùng tình cảm giữ chân đàn ông chính là loại hồ ly tinh như cô, cơ thể yếu ớt của cô cũng nên có ý thức một chút, đừng trì hoãn gia đình người khác, cô chỉ mang lại tai họa cho Thanh Thần nhà của chúng tôi thôi."
Văn Vọng nửa ngày không lên tiếng, Nghê Tử có chút lo lắng nên mở cửa bước ra, vừa đi ra ngoài liền thấy cô ấy đang hai tay ôm khung cửa, thở dốc —— "Cô à, tốt hơn hết là cô nên tích lũy khẩu đức khi nói, con ma ốm nếu như con có chuyện gì không may, Phó Thanh Thần sẽ nhớ thương con cả đời, anh ấy sẽ hận cô cả đời."
"Cô..." Phó phu nhân nâng cánh tay chỉ trỏ về phía cô ấy, hận không thể chọc vào mắt cô ấy "Cô xem cô đang nói cái gì! Cô là đồ hồ ly tinh! Tâm địa ác độc! Thanh Thần nhà của chúng tôi nhất định là bị cô che mắt, sớm muộn gì Ông Trời cũng sẽ thu phục cô!!"
Nghê Tử vội vàng chạy tới, đẩy cánh tay của người phụ nữ ra, tiến đến ôm Văn Vọng, tay Nghê Tử vừa chạm vào liền phát hiện cả người run rẩy, hai tay ôm chặt khung cửa, ngậm chặt miệng không nói chuyện.
Phó phu nhân đầy oán hận nói: "Nếu cô còn dám quấy rầy Thanh Thần, Ông Trời không thu phục cô, tôi cũng sẽ không bỏ qua cô!"
Nghê Tử vỗ vỗ lưng Văn Vọng, tức giận "Cô nghỉ ngơi một lát được không? Lớn như vậy rồi còn nói chuyện không cái nặng nhẹ? Cơm ăn nhiều năm như vậy để làm gì? Thật hồ nháo!"
Đột nhiên có người chạy tới xen vào, lại còn có giọng điệu dạy dỗ con nít, phó phu nhân nhất thời không phản ứng kịp, trừng mắt thở gấp nhìn.
Nghê Tử đỡ Văn Vọng vào nhà, dùng sức đưa tay ra định đóng cửa lại, cánh cửa đóng sầm lại một tiếng gầm.
Văn Vọng ngồi trên ghế sô pha không nói lời nào, Nghê Tử rót cho cô ấy một cốc nước, cô ấy đưa tay cầm lấy "Cảm ơn."
Nghê Tử ngồi xuống bên cạnh, do dự nói: "Người phụ nữ vừa rồi..."
"Là mẹ của Thanh Thần" Văn Vọng ngắt lời cô, nhấp một ngụm trong cốc, cười không nói nên lời: "Dọa em sợ rồi sao."
"Không có, em chưa gặp qua người như vậy?" Nghê Tử mỉm cười, cô chưa bao giờ thấy một người hung hãn như vậy.
Văn Vọng ngẩn người một lúc, sau đó đột nhiên nói: "Sao em không về trường học?"
"Em bị sốt" Nghê Tử theo bản năng sờ sờ trán "Ngủ cả buổi chiều."
"Bị đánh thức?" Văn Vọng cười nhìn cô.
"Không phải vậy.
Em dậy sớm nghe thấy tiếng nói liền đi ra xem." Nghê Tử thấy cái cốc trong tay đã cạn, liền muốn rót thêm nước cho cô ấy.
Văn Vọng lắc đầu, đặt cốc lại trên bàn "Em uống thêm nước đi, như vậy mau chóng khỏe lại."
Nghê Tử thở dài: "Toàn thế giới đều muốn em uống nhiều nước."
...!
Nghê Tử ở đó cho đến khi trời tối sầm mới về.
Văn Vọng tốt nghiệp đại học đã được hai năm, vì điều kiện sức khỏe của cô ấy nên sau khi tốt nghiệp cô ấy ở nhà không thể ra ngoài làm việc, hai năm qua có một người đàn ông thường xuyên đi cùng cô ấy.
Nghê Tử đã từng thấy hai người họ cãi nhau, ồn ào nhưng không gay gắt, Phó Thanh Thần vẫn luôn nhân nhượng cô ấy, một là sợ cô ấy tức giận ảnh hưởng bệnh tình, hai...!có lẽ tính tình của anh ta chỉ như vậy.
Khi còn nhỏ, cô đã kêu Văn Vọng một tiếng chị, ngày nọ Văn Vọng bỗng nhiên cùng nàng nói, bảo cô đừng kêu chị nữa, gọi thẳng tên là được, bởi vì cô ấy không có bạn bè, cô ấy muốn muốn nghe bạn bè gọi tên mình.
Phó Thanh Thần được coi là người đàn ông thâm tình nhất mà cô từng thấy, so với nhân vật si tình được tạo ra trong bộ phim truyền hình càng chân thật, từ đại học đến bây giờ, Phó Thanh Thần vẫn luôn ở bên cạnh Văn Vọng, đuổi thế nào cũng không đi.
Nghê Tử lúc trước còn khen anh ta là một quý ông chững chạc, văn nhã thân sĩ.
Văn Vọng cười nói: "Đó là em chưa thấy bộ dạng ấu trĩ tùy hứng của anh ấy."
Nghê Tử nói: "Em thấy chị tương đối ấu trĩ tùy hứng."
Văn Vọng cười nhún vai.
...!
Sau bữa tối, mẹ Nghê đưa nhiệt kế cho cô "Đo xem coi có hạ sốt không."