Sau khi cắm trại trở về vào ngày hôm đó, Nghê Tử vẫn luôn ngốc tại trong nhà hai ngày, không đi đâu cả, thỉnh thoảng đến cửa nhà Văn Vọng, trong phòng của Văn Vọng có rất nhiều sách để đọc, cô ấy ngày thường cũng không thể đi ra ngoài, nên cả ngày chỉ xem phim và đọc sách.
Nghê Tử không phải là người thích đọc sách, bởi vì cô không thể chuyên tâm đọc từng trang một, trừ khi quá nhàm chán, cô mới nghĩ đến việc cầm một cuốn sách đọc cho qua thời gian.
Cuốn sách mà cô tự hào nhất từng đọc là 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, này là do kỳ nghỉ đông và nghỉ hè trước đó quá nhàm chán, nên đã mượn Văn Vọng về đọc.
Khi quá nhàn rỗi, người ta luôn muốn tìm việc gì đó để làm, nếu không sẽ không cảm nhận được giá trị của cuộc sống, cho dù là một giấc ngủ cũng có thể làm dịu lòng người.
Nghê Tử dưới sự điều khiển của thứ tình cảm cao quý "Giá trị sống", đã đọc xong 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》.
Buổi chiều, cô nhàn rỗi không có việc gì làm, lại chạy tới cách vách tìm Văn Vọng.
Mẹ Văn và ba Văn đều không có ở nhà, Văn Vọng đang ngồi xổm dưới tủ bên cạnh TV phân loại một đống sách cũ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cuốn sách trên tay còn chưa bỏ xuống kịp thì cửa đã mở.
Khi thấy Nghê Tử đứng ở cửa, cô ấy ngẩn người ra một hồi, một lúc sau mới cười với cô.
Nghê Tử nói: "Sao vậy? Tưởng em là anh Phó sao?"
Văn Vọng bước sang một bên để cô bước vào "Anh ấy đã đi công tác ngày hôm qua, ngày mai mới trở về."
"Chị đang làm gì vậy?" Nghê Tử bước vào phòng liền thấy mấy cuốn sách nằm rải rác bên cạnh TV "Ủa? Đó không phải là cuốn 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 năm ngoái em mượn chị sao?"
"Việc phân loại những cuốn sách này có chút lộn xộn, em đợi chị một chút." Văn Vọng nhìn qua rồi nhét vài cuốn sách cơ bản xếp trên mặt đất vào tủ sách, sau đó lấy riêng 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 ra "Em có muốn đọc lại không?"
Nghê Tử cầm lấy sách, ngồi trên sô pha mở chính văn, những dòng chữ quen thuộc đập vào mắt.
Hồi 1, yến đào viên hào kiệt tam kết nghĩa, trảm Hoàng Cân anh hùng thủ lập công
Nói thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân [1]...!
[1] Chia xa lâu ngày ắt sẽ gặp lại, ở bên nhau lâu ngày rồi cũng sẽ chia xa.
Nghê Tử đọc đến hồi thứ 5 thì không đọc nữa, bởi vì không tập trung được, lúc đọc cũng bị phân tâm, quá nóng nảy, cô đặt sách lên bàn trà mới phát hiện phía trước mình có một chén trà.
Văn Vọng còn ngồi xổm dưới đất để sắp xếp và phân loại sách, trông cô rất gầy, không phải loại gầy vì khung xương nhỏ, mà do bệnh hoạn làm giảm cân, mái tóc dài đến nửa đầu và không quá ngắn, phần đuôi tóc ở vai và cổ.
Nghê Tử cầm lấy cái chén trà đi qua, cũng ngồi xổm xuống đi, đem cái chén đưa cho cô ấy "Đừng làm nữa, nghỉ ngơi một chút đi."
"Cái này chị rót cho em" Văn Vọng cười với cô "Chị thấy hình như em đang có tâm sự, đọc sách cũng không vô."
"Em không có, lúc không có tâm sự cầm sách đọc cũng không vô" Nghê Tử đành phải bưng chén tra lên nhấp một ngụm, nhỏ giọng nói: "Có lẽ hôm nay trời nóng..."
Hôm nay trời đúng là rất nóng, mặt trời chói chang trên cao, đi ra ngoài phơi mình dưới ánh nắng mặt trời mười giây lập tức người liền bốc hỏa.
Trong phòng có quạt điện, thể chất của Văn Vọng không thích hợp dùng điều hòa, may mà trong phòng mát mẻ, quạt cũng đủ.
Nghê Tử ngồi trên sô pha, cầm 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, quạt gió, có chút buồn ngủ.
Bỗng nhiên ——
"Chúng ta cùng chèo thuyền nào // Con thuyền đẩy sóng ra xa..."
Nghê Tử mở mắt ra, đưa tay sờ lên bàn trà xem điện thoại, cả người lập tức hăng hái.
Nói cách khác, đã hai ngày kể từ khi trở về sau chuyến cắm trại...!
Đây là lần đầu tiên cô nhận được cuộc gọi từ cậu.
Nghê Tử chậm chạp không nghe điện thoại, Văn Vọng quay đầu nhìn sang, nhắc nhở cô một tiếng cô mới tỉnh táo lại, vội vàng bấm trả lời, ghé sát vào lỗ tai.
"Alo..."
Kiểm Diệc đợi một lúc lâu, đến khi chuông điện thoại vang lên quá lâu, nó tự động cúp máy, truyền đến tín hiệu máy bận.
Cậu nhìn điện thoại, nghĩ ngợi một hồi rồi lại gọi, lần này được nhận rất nhanh, bên kia có tiếng "Alo", cậu có chút không phản ứng kịp.
Bên kia "Alo" lần thứ hai, cậu mới nhàn nhạt đáp lại: "Là tớ."
Nghê Tử nói: "Tớ biết, tớ nghe được."
Kiểm Diệc xoa xoa lông mày, mỉm cười lặng lẽ cúi mặt xuống.
Một lúc lâu sau điện thoại vẫn không có tiếng động, Nghê Tử lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, điện thoại vẫn còn kết nối, rồi đưa lại bên tai một lần nữa.
"Hai ngày nay tương đối bận" Kiểm Diệc ngồi thẳng thân trên, dựa vào lưng ghế, hành lang yên tĩnh, điện thoại cũng yên lặng, cậu nói: "Tiểu Từ nằm viện."
"Em ấy bị sao vậy?" Nghê Tử từ trên sô pha bật dậy.
"Em ấy bị sốt, ngày hôm sau sau khi đi cắm trại về " Kiểm Diệc hướng về phía phòng bệnh gật đầu cảm ơn cô y tá đang bước ra "Phát sốt nhiều lần, cho nên ngày hôm qua đã đưa em ấy tới bệnh viện, hôm nay đã ổn định."
"Cậu đang ở bệnh viện?" Nghê Tử liếc nhìn đồng hồ treo tường "Tớ qua thăm em ấy nhé?"
Nghê Tử cúp máy, cô vội vàng đứng dậy đi ra cửa nói: "Văn Vọng, em có chút việc đi trước." Nói xong cô liền mở cửa đi về, về đến nhà cô liền thay giày, đi ra ngoài.
Từ đây ngồi xe đến bệnh việnmất hơn mười hai phút, cô cũng đặc biệt mua chút trái cây trên đường đi.
Sau khi đến bệnh viện, cô vào thẳng khoa điều trị nội trú, hỏi y tá ở quầy lễ tân, sau đó bước lên cầu thang lên lầu hai, đến khu bệnh viện nơi Kiểm Từ đang nằm.
Toàn bộ tòa nhà của khoa nội trú tương đối yên tĩnh, Nghê Tử cũng không dám chạy, chỉ có thể vội vàng đi qua, vừa tới cửa phòng liền kiểm tra số phòng, vừa định đi vào, Kiểm Diệc từ bên trong vừa vặn đi ra.
Hai người nhìn nhau sửng sốt.
Kiểm Diệc đi ra ngoài, nhìn thấy cô cầm trên tay thứ gì đó, liền nâng cằm hỏi: "Cậu mua gì vậy?"
Nghê Tử đưa cái túi trong tay qua "Thanh long, tiểu Từ không phải rất thích trái này sao?"
Kiểm Diệc nhất thời vô ngữ, Tiểu từ đúng là rất thích, nhưng...!
Nghê Tử thấy cậu không có phản ứng nên bỏ tay xuống "...!Tớ vào xem em ấy."
"Không cần" Kiểm Diệc giữ chặt cánh tay cô "Em ấy ngủ rồi, Mục Dương đang ở bên trong chăm sóc."
"Tớ tới cũng tới rồi, dù sao cũng phải đi vào nhìn một chút." Nghê Tử cảm thấy buồn cười.
Kiểm Diệc nói: "Chờ lát nữa xem cũng được."
Nghê Tử chú ý tới quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cậu "Tại sao phải chờ lát nữa?"
"Đi ăn cơm với tớ" Kiểm Diệc thuận thế kéo cánh tay cô đi "Hôm nay tớ chưa ăn một miếng cơm nào."
"Bữa sáng cũng không ăn sao?" Nghê Tử dùng điện thoại xem thời gian, đã ba giờ chiều "Tối qua cậu không ngủ sao?"