Khi Nghê Tử đến cổng tiểu khu, Kiểm Diệc vẫn chưa đến.
Tối hôm qua cô mới ngủ được ba tiếng, hiện tại cô cảm thấy mắt hơi khô, đầu óc một mảnh hỗn độn, cơ thể mệt mỏi, đầu óc thật sự ngây ngốc, thời tiết nóng nực, xung quanh cổng không có chỗ ngồi nghỉ ngơi.
Vừa mới ra cửa cũng không mang dù.
Nghê Tử ôm một xấp tài liệu ôn tập, đứng dưới ánh mặt trời, ngơ ngác nhìn ra đường.
Anh trai trong phòng bảo vệ nhìn không được nữa, mở cửa sổ ra hô: "Này, em gái, không có việc gì chứ?"
Nghê Tử quay đầu nhìn sang, cuối cùng nhận ra mình đang đứng tắm nắng ở giữa cổng, liền nhanh chóng nhường đường, định đi tới bóng râm dưới cổng đợi, sau khi đi qua cửa sổ của phòng bảo vệ, cô bỗng nhiên cảm nhận được một trận ớn lạnh, cô từ từ lùi lại, đứng ở dưới cửa sổ.
Anh bảo vệ không khó hiểu, hỏi "Em đang làm gì vậy?"
Nghê Tử nói: "Chờ người."
Anh bảo vệ gật đầu, đang chuẩn bị đóng cửa sổ, Nghê Tử giơ tay chặn lại.
"Em sao vậy?" Anh trai cảnh giác nhìn cô.
"...!Lạnh." Nghê Tử thở dài nhẹ nhõm một hơi "Chỉ năm phút, xin thương xót."
Anh trai bảo vệ không muốn để ý đến cô, dùng sức kéo cửa sổ, Nghê Tử dùng vai chặn nó lại, cuộc chiến giữa hai người kết thúc khiến lấy anh trai bảo vệ ra một thân mồ hôi mới chấm dứt, đành phải mặc kệ cô, bực tức ngồi lại, tiếp tục chơi điện thoại.
Đừng trách cô mặt dày, cô càng nóng càng sợ say nắng.
Nghê Tử tựa vào bên cửa sổ, cảm nhận được sự mát mẻ truyền tới, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng lại muốn ngủ...!
Khi Kiểm Diệc trở về, từ xa liền thấy cô dựa vào cửa sổ phòng bảo vệ...!Hóng mát?
Hà Mục Dương ôm Kiểm Từ, cũng thấy "Cái này không đúng? Anh trai bảo vệ của chúng ta từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy?"
Nghê Tử mơ màng sắp ngủ, nhưng vẫn luôn chú ý tới thời gian, năm phút gần đến rồi.
Cô vỗ vỗ cửa sổ, nói: "Đại ca, cảm ơn anh, có cơ hội mua Coca từ MacDonald cho anh uống."
Anh trai bảo vệ khịt mũi không vui "Sự khác biệt giữa Coca MacDonald Coca và vui vẻ thông thường là gì?"
Nghê Tử cười nói: "Thân phận không giống nhau."
Kiểm Diệc hừ cười một tiếng, sau khi cô quay qua mới nhướng mày nhìn cô, hỏi: "Chờ lâu không?"
Nghê Tử giúp đóng cửa sổ, sóng nhiệt lập tức quấn lấy "Không có lâu."
Kiểm Diệc nhìn ra được tinh thần cô có vẻ không tốt, thần thái có chút mỏi mệt, vì vậy vươn tay ra.
Nghê Tử nhìn cánh tay cậu đang duỗi về phía mình, cảm thấy có chút xấu hổ, kìm lòng không đậu, vừa định vươn tay đặt tay lên ——
Cậu nói: "Đưa tài liệu cho tớ."
Nghê Tử: "...!"
May mà...!
Cánh tay dừng kịp thời trước bờ vực.
Hẳn là nhìn không ra đâu nhỉ...!
Bàn tay ngo ngoe rục rịch của Nghê Tử kịp thời đổi hướng, đem tư liệu ôm trong ngực lấy ra, đặt mạnh vào lòng bàn tay cậu, phủi tay chạy lấy người.
Kiểm Diệc buồn cười hỏi: "...!Làm sao vậy?"
Nghê Tử vừa nhìn thấy Hà Mục Dương, đột nhiên nghĩ đến Văn Vọng, trong khoảng thời gian ngắn thu lại u sầu lại lại trong lòng, sâu kín thở dài, cảm thấy mắt mình càng thêm khô khốc.
Kiểm Diệc đi tới, đúng lúc nhìn thấy cô thở dài "Nếu không tớ cõng cậu đi?"
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, lúc đầu không có phản ứng, sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra, giả bộ không biết, cười hỏi: "Cái gì?"
Kiểm Diệc muốn cười một chút "Không có gì."
Kiểm Từ ngủ gật trên vai Hà Mục Dương, gương mặt tựa vào vai cậu ta, miệng mở ra.
Hà Mục Dương vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô bé xuống giường, phát hiện khóe miệng cô bé đọng lại một vệt...!Nước miếng!!
"Mẹ nó!" Cậu ta giật mạnh quần áo, quả nhiên bị nước miếng làm ướt đẫm, cậu ta chạy ra phòng khách, kéo quần áo trên vao cho Kiểm Diệc xem "Nha đầu này cư nhiên chảy nước miếng!"
Kiểm Diệc đứng bên bàn ăn, đang rót nước, nhìn cậu ta một cái, nói: "Khu vực nhỏ như này không đến mức phải cáo trạng."
"Tớ chỉ muốn nói cho cậu biết tiểu Từ có phải thiếu khí tì vị hay không" Hà Mục Dương lấy cái ly trên tay cậu "Nghe nói ngủ chảy nước miếngcó liên quan đến thể trạng cơ thể." Nói xong tự mình uống một ngụm nước.
"Thân thể của của em ấy rất tốt, hoàn toàn là do tư thế ngủ mà ra." Kiểm Diệc đưa tay hất mạnh chiếc ly, sau đó xoay người bước đi.
Hà Mục Dương đang uống nước, cái ly bị Kiểm Diệc hất tung thế này, cậu ta nhảy dựng, tay run lên, nước đổ ra bắn tung tóe cả mặt, ngực cũng ướt đẫm...!
"Này, tính tình nóng nảy thế!" Hà Mục Dương tức giận đặt cái ly lên bàn "Nghê Tử! Cậu cứ mặc kệ vậy sao! Nghê Tử! Đi đâu rồi?"
Kiểm Diệc liếc nhìn ghế sô pha, nhưng không thấy cô.
Hà Mục Dương đi vào nhà bếp nhìn một cái, cũng không có ở đó "Người đâu rồi? Toilet?"
Kiểm Diệc nhớ tới, vừa rồi sắc mặt cô có vẻ không được tốt lắm, nên cậu vội vàng vào phòng vệ sinh nhưng vẫn không thấy cô, suy nghĩ một hồi rồi quay sang phòng tiểu Từ để xem xét.
Lần này tìm được rồi, người nằm ở trên giường ngủ.
Giường của Tiểu Từ là giường đơn, hai người nằm gần nhau.
Kiểm Diệc qua tới nhìn thoáng qua, phát hiện cô đã ngủ rồi, ngủ rất say, cậu kéo chăn qua đắp cho cô, lại kiểm tra độ an toàn, cảm thấy cô không đến mức rơi xuống rồi mới đi ra ngoài.
Hà Mục Dương đang cắt dưa hấu, thấy cậu đi ra liền hỏi: "Tìm được rồi?"
Kiểm Diệc nhìn dưa hấu cắt thành hàng trên bàn ăn "Đang ngủ."
"Ồ, tớ vừa nhìn đã thấy vẻ mặt cậu ấy không ngủ đủ giấc" Hà Mục Dương đếm số dưa hấu đã cắt ra "Đúng rồi, cháu gái của dì Đỗ kia khi nào đến đây?"
"Hai giờ chiều." Kiểm Diệc nhìn thời gian, đã 10 giờ rưỡi.
"Cơm trưa của tớ sẽ giải quyết ở chỗ cậu, mẹ tớ đi làm rồi." Hà Mục Dương chia cho mình năm miếng dưa hấu, chuẩn bị ăn.
"Cơm chiên." Kiểm Diệc nhớ lại những nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh, chắc cũng đủ để chiên cơm rồi.
...!
Nghê Tử ngủ một giấc, ở trong mộng đều có thể cảm thấy rõ ràng đầu óc mình mơ mơ hồ hồ, có thể là ngủ ở một nơi xa lạ nhất thời không quen, cho nên giấc ngủ tương đối nông, có dấu hiệu hơi chút tỉnh sẽ cưỡng bách chính mình mở to mắt.
Cho nên một giấc này cô ngủ không ngon, nhưng sau khi ngủ bù, quả thực cô đã tốt hơn rất nhiều.
Nếu không phải do ai đó quấy rầy giấc ngủ...!
Nghê Tử cảm giác được tóc của mình bị người nào đó kéo mấy cái, có chút đau, sau khi đau mấy lần liền tỉnh lại.
Cô cau mày, mở to mắt, nhìn trần nhà, dư quang phát hiện một người đang ngồi bên cạnh, nghịch tóc cô.
Tiểu Từ phát hiện cô động đậy, ngạc nhiên nói: "Chị ơi, chị tỉnh rồi!"
Nghê Tử nhìn nghiêng "Thì ra là em..."
Kiểm Từ nói: "Anh trai nói, Hỏa Long tiên tử đem chị đến giường em."
Nghê Tử nhìn vẻ mặt ngây thơ không chút nghi ngờ của cô bé, không khỏi nở nụ cười, coo mới vừa cười một chút, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó, nụ cười cứng đờ, vội vàng ngồi dậy "Anh trai nói? Anh trai em vào khi nào? Còn cùng em nói chuyện phiếm?"
"Đúng vậy, anh trai nói..." Kiểm Từ đột nhiên chỉ vào cửa "Anh trai đến rồi."
Nghê Tử chống giường, cúi mặt xuống, thở dài không nói nên lời, vuốt tóc, trước sau không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn cậu...!
Kiểm Diệc ở đối diện mép giường ngồi xuống "Ngủ thế nào?"
Kiểm Từ đứng dậy chạy tới "Ngủ ngon ạ!"
"Ăn cơm." Kiểm Diệc ôm Kiểm Từ đứng lên "Ăn xong rồi có thể tiếp tục ngủ."
"Em không ngủ." Kiểm Từ nói.
"Không phải nói với em." Kiểm Diệc nói.
Nghê Tử nhanh chóng xoay người rời khỏi giường, đứng dậy chạy ra ngoài.
Kiểm Từ cười hì hì nói: "Em cảm thấy chị ấy mắc cỡ."
Kiểm Diệc đồng ý "Anh cũng thấy vậy."
Kiểm Từ đã từng nói, món cơm chiên của Kiểm Diệc rất ngon.
Hôm nay, Nghê Tử đã được chứng thực.
Nó thực sự ngon...!Đến phát nổ!!
Hạt cơm trong chén đều và bóng, màu sắc của từng hạt cơm đầy khỏe mạnh...!
Nghê Tử thật sự không nghĩ ra được tính từ nào khiến ngón trỏ cử động, dù sao nhìn cũng rất thèm ăn, ngửi rất ngon miệng, mùi vị như thiên đường.
Nhìn Kiểm Từ vùi đầu cầm thìa không ngừng lùa cơm vô cùng có sức thuyết phục.
Nghê Tử rất tích cực xung phong rửa bát, nhưng bị Hà Mục Dương đoạt lấy.
"Để tớ biểu hiện một chút đi, nếu không lần sau tớ đến đây sẽ không thể uống một ngụm nước." Hà Mục Dương nói xong, gần như bưng chén đi vào nhà bếp.
"...!"
Kiểm Diệc bỏ cơm vào hộp giữ nhiệt, đưa cho Kiểm Từ, nhờ em ấy mang đến phòng khám đưa cho mẹ.
Nghê Tử nói: "Hay là để tớ đi?"
Kiểm Diệc nhìn sang, vẻ mặt đầy ý vị thâm trường "Nóng lòng muốn gặp gia trưởng vậy sao?"
Khóe miệng Nghê Tử giật giật "Trước kia cũng không phải chưa từng thấy qua."
"Thân phận không giống nhau, ý nghĩa gặp gỡ cũng khác." Kiểm Diệc lấy giày của Kiểm Từ từ trong tủ giày ra, ném xuống đất cho cô bé mang vào.
"Vậy thì...!Không đi." Nghê Tử ngồi xuống sô pha, cầm tài liệu ôn tập trên bàn xem.
Trước đây cô cũng không để ý, hóa ra cậu sẽ trêu chọc người khác.
Kiểm Từ đi giày vào, đứng dậy cầm hộp giữ nhiệt cười ngây ngô, cô bé nghe không hiểu ý tứ của đoạn đối thoại trên, chỉ cảm thấy, chị gái ngại ngùng nên muốn cười thôi.
...!
Nghê Tử lật tài liệu xem đến thất thần, đến khi Kiểm Diệc ngồi xuống, đem lực chú ý của cô hoàn toàn hấp dẫn qua, cô cũng giả vờ nhích mông sang một bên tránh xa cậu.
"Hiện tại bắt đầu, hay nghỉ ngơi một chút?" Kiểm Diệc liếc nhìn về hướng bàn ăn, mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ.
"Hiện tại đi" Nghê Tử cầm tài liệu đứng lên "Ở đâu ôn tập?"
"Ở đó." Kiểm Diệc chỉ hướng bàn ăn, đứng dậy đi tới.
Hà Mục Dương vẫn đang rửa bát, có vẻ rất cẩn thận nên thời gian rửa cũng khá lâu.
"Kỳ nghỉ hè này sẽ mất nhiều thời gian, chúng ta lên kế hoạch, ôn tập một cách có mục tiêu." Kiểm Diệc kiểm tra các tài liệu ôn tập mà cô mang đến, bao gồm địa lý, toán học, tiếng Anh và một quyển ngữ pháp tiếng Anh bách khoa toàn thư.
Có thể thấy, ba môn này là điểm yếu của cô, cho nên cô mới mang ba môn này đến đây.
Nghê Tử hỏi: "Kế hoạch như thế nào?"
Sở dĩ thành tích Nghê Tử không tốt, không phải do đầu óc cô không được, mà là do cô không nghe giảng bài trên lớp, dẫn đến việc nắm bắt kiến thức không tốt, cho nên ôn tập nói, nên muốn ôn tập thì phải bắt đầu từ sách giáo khoa.
Kiểm Diệc mở trang nội dung của sách giáo khoa toán trung học và đẩy nó cho cô "Khoanh những chỗ mà cậu không hiểu."
Nghê Tử cầm bút nhưng không dám làm gì, nếu khoanh lại sợ mất hết mặt mũi...!
Toán học, điểm yếu tuyệt đối của cô.
Nghê Tử lấy bút khoanh, khóe mắt