"Chỉ vì anh trai em không cho em ăn đồ ăn vặt nên em bỏ nhà đi?" Hà Mục Dương chọc chọc trán cô nàng "Ai cho em năng lực vậy, khi còn nhỏ cậu ấy cũng không cho em ăn, sao không thấy em bỏ nhà đi như vậy?"
"Khi còn nhỏ không có năng lực lớn như vậy." Kiểm Từ quét tay anh ta, tức giận mắt trợn trắng.
"Làm sao vậy? Ăn của anh, dùng đồ của anh, ngủ chỗ anh, anh không thể nói với em vài lời sao? Ai để em thành tính tình lớn như vậy? Có phải là anh không? Ở chỗ anh trai em, em dám làm càn như vậy sao? Em có cơ hội làm càn sao?" Hà Mục Dương lại bắt đầu lải nhải "Biết chạy tới chỗ anh giương oai, anh chỉ có thể bảo vệ em tạm thời, nhưng có thể bảo vệ em cả đời sao? Anh trai của em tương lai muốn cưới vợ!"
"Không sao, năm ấy anh cưới vợ em đã học được cách tự bảo vệ mình" Kiểm Từ ngồi xuống nắm lấy hai tay anh ta, nghiêm túc nói: "Anh, nhiều năm qua, đã làm phiền anh quá nhiều rồi, em khắc sâu trong lòng, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, thi ân đừng quên báo [1], đến lúc đó em sẽ không đưa bao lì xì cho anh..."
[1] Thi ân đừng quên báo - 施恩莫忘报: Nghĩa là không muốn báo đáp ân tình.
"...!"
Sau đó điện thoại di động của Hà Mục Dương vang lên.
Kiểm Diệc hỏi: "Tiểu Từ ở chỗ cậu?"
Hà Mục Dương liếc cô nàng một cái, nói: "Đang ăn mì ở đây, yên tâm đi, không có việc gì đâu."
Kiểm Diệc im lặng, chỉ nói: "Ừm, có việc gì thì gọi điện thoại cho tớ."
Nghê Tử nhìn anh kết thúc cuộc gọi, hỏi: "Tại sao tiểu Từ lại đến chỗ Mục Dương?"
"Có lẽ vì cảm thấy nơi này quá nhàm chán." Kiểm Diệc đỡ khung cửa, anh đứng quá lâu, thắt lưng có chút đau.
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Bệnh viện bên kia cũng không có thời gian rảnh rỗi, ngày nào cô cũng đi sớm về trễ, tiểu Từ ở nhà một mình, trời xa đất lạ, lại không thể tùy tiện ra cửa.
Nghê Tử thấy anh chật vật đứng ôm khung cửa, lúc này mới nhớ ra thắt lưng anh đang bị thương, vội nói: "Anh đi vào nghỉ ngơi sớm đi."
Kiểm Diệc chưa kịp nói gì, thì cô đã quay người đi vào phòng.
Trước khi đóng cửa, cô ngập ngừng, nói: "Nếu anh cần giúp đỡ gì, cứ việc mở miệng."
Chung quy, nếu không phải bởi vì cô, anh cũng sẽ không bị thương.
Kiểm Diệc nhìn cô đóng cửa phòng lại, hoàn toàn ngăn cách nguồn sáng trong phòng, anh đứng sững sờ một hồi lâu mới vào phòng đóng cửa.
Nghê Tử tắm rửa xong đi ra tới đã gần 9 giờ, cô trực tiếp nằm xuống sô pha, ngơ ngẩn phát ngốc nhìn trần nhà, mí mắt khép lại, tinh thần từ từ thả lỏng, điện thoại đặt ở trên bàn trà đột nhiên rung lên, tiếng ong ong chợt vang lên, lập tức đánh thức cô dậy.
Cô ngồi dậy, nghĩ đó là cuộc gọi khẩn cấp, cầm điện thoại nhìn, là Kiểm Diệc gọi tới.
Kiểm Diệc: "Có tiện giúp anh bôi thuốc được không? Anh không thể tự mình chạm tới."
Nghê Tử không nghĩ nhiều, trực tiếp nói: "Được."
Kiểm Diệc: "Em đi qua, hay là anh đi qua?"
Nghê Tử nghĩ nghĩ, nói: "Tôi đi qua."
Sao cuộc đối thoại này nghe có vẻ quái quái vậy nhỉ?
Tối nay em đến chỗ anh, hay là anh đến chỗ em?
Đến chỗ của anh đi.
Ách ha ha...!
Nghê Tử vừa mở cửa thì cánh cửa đối diện đã mở sẵn, Kiểm Diệc đang đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ đã tắm rồi, hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi Oxford màu xanh nhạt, hiện tại đã thay đổi thành...!Áo sơ mi màu xanh nhạt...!
Kiểm Diệc đứng ở cửa chờ cô khóa cửa rồi đi tới, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt tay nắm cửa.
Nghê Tử không thấy quang cảnh trong phòng anh như thế nào, sau khi bước vào thì hơi ngạc nhiên, đơn giản lại rộng rãi, đồ đạc đều là mới, quan trọng nhất là diện tích rộng hơn phòng cô, ước chừng phòng khách này có thể kê thêm một giường khác, ngay cả cửa sổ cũng lớn hơn cửa sổ bên cô, thật không hổ là hai phòng hai sảnh.
Sau khi Kiểm Diệc đợi cô hâm mộ và cảm khái xong rồi đưa ly nước trong tay cho cô.
Nghê Tử cầm lấy ly nước rồi lại tiếp tục hâm mô thưởng thức, quay người lại thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt ——
Không phải chỉ là bôi thuốc thôi sao...!
Nhất định phải hưng sư động chúng...!Để lộ ngực trần...!Như vậy không?
Kiểm Diệc thẳng thắn nói: "Anh sợ em di chuyển bất tiện."
Có cần phải cởi quần áo như thế này không!
Nghê Tử tối sầm mặt, bước tới nhặt áo sơ mi trên sô pha ném lên mặt anh "Mặc quần áo vào."
Kiểm Diệc cơ hồ không bị đối xử thô lỗ như vậy...!
Trước đây cô cũng sẽ không đối xử với chính mình như vậy.
Anh đối nhân xử thế đều tương đối căng giãn vừa phải, giữ lại đường sống, mới có thể có thể tiến có thể lùi, vô hình trung tạo ra một ấn tượng không thể dễ dàng mạo phạm.
Nghê Tử không có nhìn những đường cong duyên dáng của tấm lưng, gầy nhưng xương quai xanh rắn chắc, cơ bụng săn chắc...!
Không có nhìn trộm.
Cảnh tượng "Ngực trần" này ở bệnh viện cô đã thấy rất nhiều, kinh nghiệm phong phú, kinh nghiệm phong phú.
Sau khi anh mặc quần áo vào, Nghê Tử mới liếc mắt nhìn anh một cái, nhắc nhở nói: "Nút thắt."
Anh theo yêu cầu thắt một vài nút.
Nghê Tử lấy tất cả các loại thuốc đặt ra trên bàn trà, cũng không có nhiều thuốc, đều là thuốc mỡ thúc đẩy lưu thông máu, giảm sưng tấy, tiêu trừ máu đông.
Chấn thương ở thắt lưng bất lợi cho việc đứng lâu, anh thường ngày phải phẫu thuật, vừa đứng là hai tiếng, đôi khi phải đứng cả ngày, nếu không được điều trị cẩn thận nó sẽ thành căn nguyên của bệnh.
Buổi chiều lúc phẫu thuật kỳ thật đã có chút ăn không tiêu, nhưng chịu không nổi cũng phải cắn chặt răng chịu đựng.
Nghê Tử quỳ gối dưới chân anh, vén góc áo anh lên nhìn một chút, bên hông có vết bầm tím đỏ, cô hỏi: "Chườm nước đá chưa?"
Kiểm Diệc nhỏ giọng đáp lại: "Rồi."
Nghê Tử giúp anh bôi thuốc, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, lại chậm rãi dùng sức vừa ấn vừa xoa, hai chỉ ngón cái luân phiên dùng sức, một lòng bàn tay dán vào bụng anh, lòng bàn tay còn lại dán và eo anh.
Cô tập trung chuyện trước, nhưng anh thật ra có chút suy nghĩ bậy bạ...!
Nghê Tử phát hiện chính mình làm việc chăm nửa ngày, anh lại đơ người ra không rên một tiếng.
Không đau sao? Kỹ thuật của cô không đúng chỗ sao?
Cô kỳ quái tự hỏi "Sao anh không phản ứng gì vậy?"
Kiểm Diệc hỏi: "Em muốn anh phản ứng thế nào?"
Nghê Tử: "...!"
Anh bỗng nhiên phát ra tiếng trầm thấp ngắn ngủi —— "Uh."
Nghê Tử liếc mắt nhìn anh, phát hiện anh đang hơi hơi giương khóe miệng lên cười nhẹ, có chút thẹn quá thành giận: "Anh có bệnh à!"
Kiểm Dịch xoa xoa mũi, vẫn cảm thấy buồn cười như cũ, quay mặt lại nhìn cô, cô đè nặng mí mắt, trên mặt vẫn giữ lại chút biểu tình buồn bực, mang tai có chút đỏ.
Nghê Tử không quan tâm đến phản ứng của anh, sức lực trong tay như hào phóng mà tiêu xài, càng ngày càng nặng, anh vẫn không chút sứt mẻ như cũ, ngay cả hô hấp cũng rất vững vàng, cô bỗng nhiên ấn thật mạnh xuống ——
Anh vươn tay nắm lấy cổ tay cô "Đủ rồi."
"...!"
Nghê Tử phản ứng lại, cảm thấy có chút tiếc nuối, cười gượng gạo: