“Đến rồi hả, anh Kỳ!” Đại Thành đứng chung với mấy người công nhân ở cửa kho hàng, bắt chuyện với hắn.
Kỳ Dịch Dã gật đầu, thả Kỳ Bảo Bối trong ngực ra cho nó đi chơi với mấy con chó con khác trong xưởng, lúc hắn đến gần thì Đại Thành đưa cho hắn một điếu thuốc, lại bị hắn giơ tay từ chối.
“Mấy bây cơm nước xong hết rồi?” Kỳ Dịch Dã hỏi.
“Mới ăn xong, sáng sớm căn-tin có bao ăn, chị Lý kêu em tới nói với anh vụ này!” Đại Thành thu tay về, ngồi chồm hỗm trên đất tự đốt điếu thuốc, rồi nói, “Bà chị phụ trách mở cửa kho hàng còn chưa tới, mấy đứa tụi em cũng đang ngồi chờ không vậy thôi, anh chưa ăn thì đi ăn chút đi, ở đầu phía nam đó.”
Kỳ Dịch Dã dựa vào tường nghịch điện thoại di động trong tay, nói, “Khỏi, nãy trên đường anh ăn rồi.”
Chiêu Viễn ngồi xổm bên cạnh Đại Thành ngẩng đầu liếc nhìn Kỳ Dịch Dã một cái, trao đổi ánh mắt với mấy anh em, nhướng mày đùa giỡn, “Ây dô anh Kỳ, chị Lý Yên quan tâm anh quá trời, bộ dáng cũng đẹp mắt, sao anh còn chưa bắt chỉ vào tay luôn đi?”
Xung quanh còn có mấy anh em cũng đang hóng hớt, đứa nào đứa nấy cười hì hì khe khẽ tám chuyện.
Kỳ Dịch Dã nghe vậy thì cau mày, nghiêng mắt nhìn Chiêu Viễn đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, một khắc đó Chiêu Viễn rùng mình một cái, nhất thời không biết được là do bị gió lạnh thổi hay là do bị ánh mắt hung tợn của Kỳ Dịch Dã dọa sợ.
Gã thu hồi tầm mắt, cúi đầu, từ đỉnh đầu gã truyền tới lời nói nghiêm túc mà chứa ý cảnh cáo hàm súc của tên đàn ông, “Chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh với Lý Yên không có liên quan gì tới nhau, đừng có giỡn kiểu này nữa.”
Vẻ lạnh lùng này thành công trấn trụ mấy kẻ đang phụ họa lung tung chung quanh, ai nấy đều ngừng trò trêu chọc này lại.
Kỳ Dịch Dã sờ môi không nói tiếp nữa, cũng không có ai dám mở miệng đáp lời hắn, bầu không khí như đông cứng lại.
Gió Bắc thổi cắt qua hai má đau đớn, như là muốn lột lớp da trên mặt hắn đi, may mà sáng nay Tần An bôi kem dưỡng da lên mặt hắn cho nên không tới nỗi quá khô, lại nghĩ đến mấy lời yêu thương sáng nay Tần An nói với hắn, tâm trạng hắn liền tốt lên, đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười bất thình lình, khiến bầu không khí vốn đang đông cứng lại càng thêm bế tắc, đã quỷ dị lại càng thêm quỷ dị, mọi người ngẩng đầu liếc nhìn hắn, nhưng đều nhìn lại không nói câu nào.
Mãi đến tận khi có vài chiếc xe tải chạy tới, cục diện bế tắc này mới kết thúc, quản lý đằng xa vừa gặm bánh kếp vừa cầm một chuỗi chìa khóa lớn không nhanh không chậm đi qua phía bên này.
Cửa kho bị mở ra, mọi người tan tác như ong vỡ tổ, đâm đầu vào một ngày làm việc mới.
Đến trưa Kỳ Dịch Dã nhận được tin nhắn Tần An nhắn cho hắn, hỏi hắn trưa nay ăn gì, Kỳ Dịch Dã dọn khay đồ ăn đi rồi dựa vào mặt tường tán gẫu với anh.
“Mì hầm cải thảo đậu phụ, kém xa đồ em làm.”
Tần An: “Đồ ăn nấu tập thể mà, biết sao được, chừng nào anh về em làm cho anh đồ ăn ngon!”Lý Yên mang khay thức ăn tới bỏ vào trong khu thu dọn, liếc mắt một cái liền thấy Kỳ Dịch Dã đứng ở góc cầu thang, vừa lúc thấy hắn chăm chú nhìn điện thoại di động lộ ra nụ cười, cô nhướng mày đi tới chỗ Kỳ Dịch Dã.
‘Cạch’ một tiếng, là âm thanh cái bật lửa sứt mẻ chạm vào bệ cửa sổ, Kỳ Dịch Dã nghe tiếng liền nghiêng đầu nhìn qua.
Lý Yên liếc mắt nhìn điện thoại trên tay hắn, rồi lại giương mắt nhìn hắn, mím đôi môi đỏ nở nục cười, “Được rồi?”
“Ừm.” Kỳ Dịch Dã gật đầu.
“Em còn tưởng là anh phải mất một lúc lâu mới cưa được người ta chứ.” Lý Yên thở dài, rút một điếu thuốc trong hộp ra đưa cho Kỳ Dịch Dã, Kỳ Dịch Dã lắc đầu nói không hút.
“Sao? Vị nhà anh không cho hút à?” Lý Yên phẫn nộ nhét hai điếu thuốc vào lại trong hộp, đè nén ghen tỵ trong lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ giọng oán trách, “Kiểm soát dữ vậy hả?”
Kỳ Dịch Dã nhìn cô ta một cái, nói rằng, “Không phải, là tôi không muốn hút thuốc nữa.”Cửa sổ mở phân nửa, gió lạnh thổi vào, Lý Yên siết chặt chiếc áo lông, nhìn bóng lưng Kỳ Dịch Dã quay người xuống lầu, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, thở dài một hơi, cô nghĩ đoạn tình cảm đơn phương kéo dài suốt hai năm này cuối cùng cũng đã đến lúc kết thúc.
Canh sườn heo nấu bí đao sùng sục sôi trên kệ bếp, Tần An xoay người lấy trong tủ lạnh ra bốn cái màn thầu trắng phau tự anh làm, bỏ vào trong lồng hấp, xào thêm hai món ăn đợi Kỳ Dịch Dã về thì vừa lúc ăn cơm.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tần An tắt lửa, đặt muôi xới cơm trong tay xuống, lau lau tay vào tạp dề, chạy chậm ra ngoài mở cửa cho Kỳ Dịch Dã.
Cửa vừa mở, Kỳ Bảo Bối liền vọt vào, víu lấy ống quần Tần An giở đủ kiểu cọ, Tần An cười khẽ đá đá cái mông của nó, rồi ngẩng đầu nhìn Kỳ Dịch Dã đứng ngay cửa.
Thấy trong tay hắn còn ôm một chậu hoa tú cầu, từng đóa từng đóa hoa màu tím, Tần An nghi ngờ hỏi, “Mua hoa hả?”
Kỳ Dịch Dã đi vào, cằm khẽ nâng chỉ về hướng bệ cửa sổ, “Tan tầm anh đi ngang qua chợ chim hoa cá bọ, tự nhiên nhớ tới chậu trầu bà bị Cẩu Tử làm bể nên tính đi mua cái chậu mới, bà chủ tiệm kêu mua hoa thì tặng miễn phí chậu nên anh mua luôn chậu hoa tú cầu.”
Cây trầu bà trên bệ cửa sổ còn đang rúc mình trong chậu hoa giản dị làm từ plastic, tuy chỗ ở đơn sơ nhưng nó vẫn tràn ngập sức sống như cũ, Kỳ Dịch Dã để chậu tú cầu bên cạnh cây trầu bà, thấp giọng nói một câu, “Để cho tụi nó cũng có bạn có bè.”
Tần An ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm bóng lưng Kỳ Dịch Dã một hồi, đột nhiên ý thức được Kỳ Dịch Dã là đối tượng kết hôn lý tưởng của rất nhiều cô gái đến tuổi thành thân, bề ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng tùy tiện, nhưng bên trong lại là một người đàn ông thận trọng chịu khó, có trách nhiệm lại mang đến cảm giác an toàn, sự dịu dàng của hắn giấu rất sâu, chỉ chừa cho mỗi người yêu của mình.
Dọn lên hai đôi đũa, nhìn một bàn đồ ăn ra hình ra dạng, Tần An vỗ vỗ tay, trong lòng cảm thấy chính mình cũng rất đáng để yêu.
Mùi canh sườn thơm ngon trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng khách, Kỳ Dịch Dã rửa sạch tay rồi ngồi xuống, Tần An múc một chén canh nóng đưa cho hắn.
“Nếm thử đi, xương sườn em hầm lâu lắm rồi, nấu vậy mới ngon!”
Từng khúc sườn non béo ngậy, cắn một miếng là thịt với xương lập tức tách ra, nước súp bao bọc chung quanh, mỹ vị như vỡ ra trong miệng, mùi thơm dịu nhẹ, đến thịt mỡ cũng không khiến người ta cảm thấy chán ngấy.
Còn lại