“Máy xúc đất?” Tần An nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói, “Tui biết rồi, anh làm chỗ công trường kiến trúc ở Đông Đầu!
Kỳ Dịch Dã gật đầu ừ một tiếng, ngay sau đó đưa tay chỉ vào tiểu khu đằng trước, nói với Tần An, “Dừng ở đây đi, chỗ tôi ở ngay đằng trước.”
“Ây, khéo vậy, tui cũng thế, anh ở căn nào?” Tần An vỗ đùi, trực tiếp lái xe đi vào trong.
Tiểu khu này đã có tới mấy chục năm lịch sử, bảng hiệu dựng thẳng trên cửa đã tróc mất vài lớp sắt, trên đó vẫn còn mấy chữ lớn của ký túc xá hãng xi măng nào đó. Tần An ở đây được bảy, tám năm rồi.
Từ năm mười tám tuổi thi tốt nghiệp cấp ba xong, điểm thi không cao, thái độ của cha mẹ anh cũng rõ ràng, không muốn anh tiếp tục học lên cao, kêu anh ở lại tìm việc làm, nhanh chóng quen một cô bé rồi thành gia lập nghiệp.
Nhưng trong lòng Tần An tự biết, anh không thể kết hôn, anh vốn không thích phụ nữ.
Cha của Tần An là một tên nhà quê chính hiệu, thừa kế truyền thống tốt đẹp thương cho roi cho vọt. Cái tính nghe lời từ nhỏ tới lớn của anh đều là do cha anh đánh mà ra. Lúc con nhà người ta còn đang đi trộm trứng chim, anh đã học được hết kỹ năng làm việc nhà. Nhưng dù có nghe lời đến đâu đi chăng nữa, cái loại sắp xếp xem mắt dày đặc khi đó cũng khiến Tần An không thể chịu nổi, anh trực tiếp ngả bài với cha mẹ mình.
Anh vĩnh viễn nhớ tới ngày hôm đó, bên ngoài là mặt trời chói chang, nhưng trong nhà lại là gió tanh mưa máu. Tiếng mắng chửi và nắm đấm của người đàn ông, tiếng rít gào và kêu khóc của người phụ nữ, gần mười năm trôi qua, tất cả âm thanh đó phảng phất như vẫn còn văng vẳng bên tai anh.
“Anh cũng ở khu này à?” Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai.
Tần An giật cả mình, phục hồi tinh thần lại, anh nghiêng đầu né tránh ánh mắt tìm hiểu của đối phương, kéo khóe miệng cười cười, nói, “Đúng vậy, tui ở ngay lầu một. ”
“Tôi ở lầu bảy.”
“Hả?” Tần An không nghĩ tới người đàn ông ít nói này lại không hỏi thêm, anh thân thiện hỏi, “Sao lại chọn chỗ cao dữ vậy? Đi lên đi xuống vậy mệt thấy mồ.”
“Giá rẻ, không mệt.”
Kỳ Dịch Dã giúp anh dỡ hết đồ nên dỡ trên xe xuống, Tần An mời hắn vào trong nhà uống trà, hắn không vào, đứng ở cửa nói một câu “hẹn gặp lại”, rồi đút tay vào trong túi áo, nách kẹp con chó đen, xoay người đi lên lầu.
Tần An muốn nhắc Kỳ Dịch Dã rằng ống quần của hắn dính bùn đất, nhưng người ta đi quá quyết đoán, anh không kịp nói được lời nào trong lúc gấp gáp. Cuối cùng anh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu, đóng cửa nhà mình lại.
Bận rộn suốt một ngày, rốt cuộc Tần sư phụ cũng được rảnh rỗi. Nhiệt độ của hệ thống sưởi tiểu khu quá thấp, anh mở máy sưởi điện bên giường mình lên, nhiệt độ trong phòng dần tăng cao, anh tắm nước nóng xong thì thoải thoải mái mái bò vào ổ chăn.
Có thể là do tật xấu của nhiều năm trước, anh đặc biệt sợ lạnh. Đến mùa đông, nhiệt độ trên người anh giống như một khối băng, rất khó để nóng lên. Tần An chỉnh cái chăn điện lên mức cao nhất, không tới mấy phút sau hai má đã bị hun tới đỏ chót.
Nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên lúc thì thân ảnh của Kỳ Dịch Dã, lúc thì cảnh tượng mình cõng trên lưng bọc hành lý rời khỏi nhà, cha đứng sau đâm chọc mắng chửi anh.
Anh rời nhà đi từ khi mười tám tuổi, đến nay đã hai mươi tám, trong lúc vô tình mười năm đã trôi qua.
Mấy năm trước anh từng quay về quê nhà một chuyến, đứng trước cửa sắt nơi cỏ khô mọc đầy đất, mạng nhện giăng tứ tung, hồi lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
Tần An xách theo một con gà tìm tới nhà trưởng thôn, trưởng thôn già cả ngồi ở đầu giường gần lò sưởi, trong miệng ngậm một cái tẩu thuốc, híp mắt đánh giá Tần An xuyên qua làn khói, “Thằng nhóc Triều Nhi kia a, vượt qua mọi người thi lên đại học, hai người nhà nó cũng bao lớn bao nhỏ theo nó đi lên thành phố, không quay lại nữa, không quay lại nữa…”
“Triều Nhi” trong miệng trưởng thôn là em trai nhỏ hơn Tần An sáu tuổi, tên là Tần Triều. Từ nhỏ Tần Triều đã học tập xuất chúng, nghe lời hiểu chuyện, học cái gì cũng nhanh. Mà Tần An vừa vặn tương phản với em trai, từ nhỏ đã đứng bét lớp, cho dù anh có cố gắng nỗ lực học