Xúc động trước dụng tâm lương khổ của khởi nguyên , cả bốn người không hẹn mà cùng đồng thanh : “ đa ta công tử chỉ bảo”
khởi nguyên nghe thấy cười cười : “ không có gì , thức ăn đã chín , mọi người cùng ăn đi !”
“ vâng !”
lúc này chỉ còn thiền sư vạn phúc và tông lâm hai người còn đang bất vi sở động .
thấy vậy khởi nguyên liền hỏi “ hai vị đại sư như thế nào còn không ăn ?”
thiền sư vạn phúc đáp : “ không giấu gì công tử , phật dạy : phàm là người xuất gia thì không sát sinh ! ăn thịt cũng tức là sát sinh gián tiếp ! tiểu tăng không thể ăn !”
khởi nguyên nghe vậy mỉm cười , hắn làm bộ dáng cao nhân nói : “ đại sư đã minh bạch chân phật chi tâm , ăn thịt như thế nào lại đâu có quan hệ chi !”
đúng vậy ! người ăn thịt là đoạn tuyệt hạt giống đại từ bi. tâm đại từ bi chính là tâm vô thượng bồ đề. tâm đại từ bi đã bị đoạn tuyệt rồi thì không thể thành tựu quả vô thượng chánh đẳng chánh giác. nhưng ta đã minh bạch chân phật chi tâm , đã hoàn toàn thoát khỏi thiệt căn , đối với vị trần vô ngại vậy thì như thế nào lại không thể ăn thịt đâu !
“ đa tạ công tử chỉ điểm !”
minh bạnh chân phật chi tâm , đối với vị trần hoàn toàn vô ngại về sau , thiền sư vạn phúc cùng tông lâm bắt đầu gắp lấy một miếng thịt bỏ vào miệng .
“ ngon quá !”
đó là cảm nghĩ đầu tiên của mỗi người mỗi khi bỏ một miếng thức ăn vào miệng.
nhiệt độ vừa đủ khiến cho miếng thịt chín đều , không nhừ quá cũng không dai quá . vị ngọt của gia vị kết hợp với nước cốt ngấm lâu trong thịt tạo nên vị ngon không thể cưỡng nổi .
chưa hết , các món rau , củ trong nồi lẩu cũng ngon không kém . gắp miếng rau vừa chín tới vào trong miệng , cảm nhận mùi vị của từng lá rau , bọn họ cảm thấy chưa bao giờ có sự khoan khoái , nhẹ nhàng đến như vậy . cảm giác giống như hết thảy trên thế giới này đều không còn quan trọng nữa , bọn họ chính là chân chính tiêu diêu tự tại như các vị đại năng , không màng thế sự . thì ra ăn rau còn có ý nghĩa như vậy !
khác với suy nghĩ về rau củ của bọn họ , thông thường lân thiên hay lục nhất phàm chỉ được ăn những món xào , canh ở những tửu quán nhưng nó không hề có được vị ngon như trong nồi lẩu này .
thiền sư vạn phúc cùng tông lâm cũng không khác biệt cho lắm . là tu sĩ của phật môn , tôn chỉ của bọn họ luôn là “sống ở nơi núi rừng, xương gầy mặt võ, ăn rau đắng, nếm hạt dẻ, chơi cảnh rừng, uống nước suối, lòng nhẹ như mây nổi theo gió” .
nhưng thực sự có mấy ai hiểu được ý nghĩa của câu tôn chỉ này ? .
đa số tu sĩ đều hiểu lầm rằng phải sống ở nơi núi rừng , phải ăn rau đắng , nếm hạt dẻ , uống nước suốt mới có thể chứng ngộ viên mãn của đạo . khiến cho câu tôn chỉ vốn cực kỳ chí tình , chí lý kia lại trở thành một sự bắt buộc , hình thức .
ý nghĩa của tôn chỉ này là , chỉ có đời sống không còn bận rộn bởi tâm hồn hay thể xác , như mây gió thong dong giữa bầu trời tự do mới có thể tụ tập đến sự chứng ngộ viên mãn của đạo , lòng nhẹ như mây nổi gió trôi .
nếu thực sự có thể sống một cuộc đời như thế , không màng danh lợi , quyền thế , không bị ảnh hưởng bởi những thứ vật chất tầm thường , tự do tự tại , thì thực ra ăn gì cũng được vậy.
thì ra nồi lẩu của công tử có nhiều ý nghĩa như vậy !
rắc ! rắc !
bỗng lúc này gong xiềng cảnh giới bỗng chốc vỡ vụt , khí tức của bốn người không ngừng tăng lên !
lân thiên từ linh hải tiền kỳ tăng vụt một phát đến tận linh hải trung kỳ .
tông lâm từ kim đan sơ kỳ cũng tăng lên đến kim đan hậu kỳ.
thiền sư vạn phúc thì chậm hơn một chút , hiển nhiên thôi , cảnh giới càng cao thì tăng trưởng càng chhậm . bất quá hắn cũng thành công bước qua hợp thể trung kỳ .
chỉ có riêng lục nhất phàm tăng trưởng cực nhanh :
phàm nhân !
dẫn khí nhập thể !
luyện thể cường hồn !
luyện hồn hóa thần !
luyện