Thời tiết mùa đông lạnh thấu xương, hít sâu một cái, hơi lạnh xông thẳng vào trong lòng, khiến cho người ta run rẩy. Đàm Thanh Tuyền tiện tay vẫy một chiếc taxi, đi đến tiệm mì của Lưu Tư.
Vẫn là cửa hàng nho nhỏ đó, nhưng lại không thấy trang hoàng giấy màu rực rỡ và náo nhiệt như tiệm cơm bên cạnh, ngay cả câu đối trên cửa cũng không có. Nhưng cách một con đường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, Lưu Tư đang ngồi bên cạnh cửa sổ lớn, chăm chú làm việc gì đó.
Đàm Thanh Tuyền thở ra một ngụm khí, trong lòng thả lỏng, chậm rãi bước đi thong thả đến trước cửa tiệm.
Đẩy cửa ra, Lưu Tư ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Cô gái mỉm cười: “Em còn tưởng anh sẽ không tới đây nữa.”
Đàm Thanh Tuyền đi đến bên cạnh nàng: “Anh còn nợ em tiền hai bát mì.”
Cô gái cúi đầu xuống, tỉ mỉ sửa sang lại chiếc khăn len trong tay, không nói gì.
Đàm Thanh Tuyền ho nhẹ một tiếng, nhìn xung quanh: “Hôm nay không mở cửa hàng sao?”
“Ba em ra ngoài có chút việc.”
“À.”
Hai người rơi vào trầm mặc.
Lưu Tư lại lần nữa mở miệng trước: “Đàm ca.” Nàng nói, “Em và ba em phải rời khỏi đây.”
Trong lòng Đàm Thanh Tuyền nhảy dựng lên, y cảm giác toàn thân đều lạnh run, nhẹ nhàng hỏi một tiếng: “Là… bởi vì anh sao?”
Lưu Tư ngẩng đầu ngạc nhiên, sau đó dịu dàng cười: “Sao có thể.” Nàng nói, “Làm sao có thể chứ? Tháng trước cô em ở Mĩ ký một hợp đồng rất lớn, lợi nhuận kiếm được rất nhiều. Cô ấy muốn đưa em và ba em sang Mĩ, tìm bác sĩ tốt nhất giúp em chữa chân. Hộ chiếu đều làm xong cả rồi, rất thuận lợi, cha con em cũng muốn sang đó mừng năm mới cùng cô ấy.”
“Công ty của cô em không phải là không quá lớn sao?”
“Đúng vậy a.” Lưu Tư mỉm cười, “Ai biết được, nghe nói là có một công ty rất nổi tiếng đột nhiên coi trọng bọn họ, cảm thấy chất lượng của họ rất tốt, nên đã đặt rất nhiều đơn hàng. Giao dịch đầu tiên đã thành công, cô em rất vui mừng, chỉ cần tiếp tục hợp tác với công ty đó, làm ăn cũng sẽ ngày càng thuận lợi. Trong một lần đi dự tiệc, cô ấy đã quen một bác sĩ khoa chỉnh hình, rất có uy tín, ông ấy nói rằng trường hợp của em rất dễ điều trị, nhưng nếu để quá lâu cũng khó nói trước được.”
“A.” Đàm Thanh Tuyền rũ mắt, suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười nhìn về phía Lưu Tư: “Vậy là tốt rồi, sang Mĩ định cư, rồi mở một tiệm mì sợi, kiếm chút đô la a.”
Lưu Tư cong miệng cười: “Người nước ngoài không thích ăn mì sợi, nghe nói bọn họ chỉ thích mì ống thôi.”
“Mì ống gì chứ, làm sao bổ dưỡng bằng mì sợi được.”
Lưu Tư bật cười thành tiếng: “Đàm ca, anh thật là biết đùa a.”
Đàm Thanh Tuyền thu lại ý cười trên mặt, chậm rãi ngồi xuống, nhìn Lưu Tư: “Ngày đó, thực xin lỗi…”
Lưu Tư cắt ngang y, nói: “Đàm ca, em chưa từng trách anh.”
Đàm Thanh Tuyền thở dài, đè lại tay Lưu Tư trên đầu gối, kê trán lên lòng bàn tay nàng.
Lưu Tư nhìn người đàn ông trước mặt, nhịn không được vuốt ve mái tóc đen mềm mại của y, “Đàm ca”, giọng nói của Lưu Tư rất nhẹ, giống như sợ mình vô ý sẽ động chạm đến điều gì đó, “Em có thể hỏi anh một chuyện được không?”
“Hỏi đi.” Đàm Thanh Tuyền nói, nhưng không ngẩng đầu lên.
Anh, thông qua em, đang nhìn thấy ai vậy?
Lưu Tư không hỏi ra lời, Đàm Thanh Tuyền cũng không nói, đợi thật lâu mới ngẩng đầu lên: “Hỏi đi.”
Lưu Tư cười cười: “Được rồi, để sau hãy nói đi, anh phải nhớ kỹ còn thiếu em hai bát mì và một câu hỏi nhé.”
Đàm Thanh Tuyền khẽ cưỡi, nếu bây giờ cô bé này nói y thiếu nợ nàng cả thế giới thì y cũng sẽ không phản bác. Y đứng lên: “Ngày nào em đi? Anh sẽ đưa cho em.”
Lưu Tư bĩu môi: “Thôi không cần, đi máy bay cũng không thể mang được nhiều đồ như vậy, sang bên đó cái gì cũng có, thiếu thì mua.”
“Như vậy, tạm biệt.”
“Tạm biệt…”
Đàm Thanh Tuyền xoay người, đẩy cửa, đi ra ngoài.
Lưu Tư vẫn ngồi trước ô cửa sổ kính lớn, nhìn người đàn ông anh tuấn kia xuyên qua dòng người, đi sang bên kia đường rồi dần dần biết mất trong đám đông.
Lòng bàn tay vẫn còn lưu lại độ ấm của y, Lưu Tư nắm tay lại, thở dài.
Chu Hồng đang ở trong nhà kính tưới nước cho hoa, hoa mộc lan, hoa anh thảo đều nở rồi; quất chín vàng tươi treo đầy cành; còn những quả lựu thì đỏ rực giống như những viên đá nhỏ. Hắn nhìn thấy Đàm Thanh Tuyền đi tới, nhàn nhạt hỏi một câu: “Bên ngoài lạnh lắm không?”
Đàm Thanh Tuyền không trả lời mà hỏi ngược lại: “Là anh làm đúng không?”
Chu Hồng thả cây kéo trong tay xuống rồi cầm lên một chiếc khăn, lau lau tay: “Em nói Lưu Tư?”
“Việc làm ăn của cô cô ấy, còn có giới thiệu bác sĩ chỉnh hình.”
“Không phải em muốn mượn tôi 20 vạn sao? Tôi thấy cho như vậy là phương thức tốt nhất, sẽ không khiến cho cô ta hoài nghi, cũng sẽ không khiến cho cô ta cảm thấy có gánh nặng trong lòng.”
Đàm Thanh Tuyền không nói, y không phải không thừa nhận Chu Hồng nói rất đúng, không có cách nào tốt hơn như vậy cả.
Chu Hồng đi đến trước mặt y: “Trùng hợp là người bạn kia của tôi cũng đang cần mặt hàng đó mà thôi, hàng của cô cô ta chất lượng tốt, chỉ có điều quy mô nhà máy hơi nhỏ.”
“Cảm ơn anh.” Đàm Thanh Tuyền chân thành nói.
Chu Hồng khẽ cười: “Tôi đã cứu em ba lần sao chưa bao giờ nghe em nói qua một câu ‘Cảm ơn’?”
Đàm Thanh Tuyền liếc hắn một cái, vô thức cong khóe miệng, muốn buông lời mỉa mai một chút, chợt nhớ tới Lưu Tư, lại thôi. Tìm truyện hay tại — TRÙM TRUYỆN.C OM —
Chu Hồng bước tới gần, xoa xoa tóc y: “Dù sao thì em vẫn luôn đối tốt với người khác hơn chính bản thân mình.”
“Anh chưa nghe câu “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được” sao?”
“Là không lời nào cảm tạ hết được, hay là căn bản không để ở trong lòng?”
Đàm Thanh Tuyền rốt cục vẫn phải cười rộ lên giễu cợt: “Có cần tôi một ngày niệm ba lần không Chu ca, hay là lập cho anh một cái bài vị trường sinh, hàng ngày đốt hương a?”
“Ừ, chờ tôi chết rồi thì em có thể làm, ít nhất là như vậy em sẽ không quên tôi.”
“Tôi đã nghĩ anh có chết cũng không buông tay tôi đấy.”
“Em tự luyến đến trình độ này rồi sao?”
“Không phải là tôi tự luyến mà là thái độ của Chu ca anh không thể không khiến tôi hoài nghi.”
“Đúng.” Chu Hồng nhìn y, “Tôi chính là không buông tha em, hiện tại không, tương lai cũng sẽ không.”
Đàm Thanh Tuyền xì mũi coi thường, xoay người rời đi.
Chu Hồng hái xuống một quả lựu lớn, gọi: “Đàm Thanh Tuyền.”
Đàm Thanh Tuyền đứng lại, không quay đầu.
Chu Hồng bóc ra lớp vỏ ngoài thô ráp, lộ ra những hạt lựu trong suốt như bảo thạch: “Tôi yêu em.” Hắn nói rất thản nhiên, giống như là đang nói “Hạt lựu là màu đỏ.” vậy.
Thật lâu sau, Đàm Thanh Tuyền mới phát ra một tiếng giọng mũi đơn giản: “Ừ”, rồi đi ra khỏi nhà kính.
Chu Hồng nhặt lên một hạt lưu đỏ thẫm căng mọng, bỏ vào trong miệng, cảm giác chất lỏng mát lạnh lập tức tràn đầy trong khoang miệng.
Ừ, vẫn có chút chua.
Theo quy củ thì cuối năm sẽ buông lỏng toàn bộ mọi thứ, đánh giết, tranh giành địa bàn làm ăn đều không thể làm, miễn cho huyết quang che lấp phúc khí, thập phần kiêng kị. Mùng một, mùng năm, mùng tám, mùng mười đầu năm mọi nhà đều đốt pháo, không khí vô cùng náo nhiệt.
Hưng Thuận đường coi như đã thu liễm, nhưng Lôi Nặc vẫn chưa hả giận. Đối phương liên tiếp khiêu khích đả kích, hoàn toàn khiến cho Lôi Nặc chống đỡ không nổi. Tất cả thủ hạ đều là một đám phế vật, không có một tên nào có thể đảm đương trách nhiệm; người của Chu Hồng lại không nghe hắn sai khiến, ngược lại trước mặt mọi người nói năng lỗ mãng, mỉa mai châm biếm, thiếu chút nữa khiến cho hắn hạ bất lai thai (*); mang theo các huynh đệ đến địa bàn của Hưng Thuận đường thì bị đánh cho tan tác, sát vũ nhi quy (**); vụ cá cược đua ngựa với ở thành phố D vì lúc trước thất hứa, bị người ta cho rằng không có thành ý nên toàn bộ đều bị hủy bỏ. Tất cả sản nghiệp làm ăn xuống dốc không phanh, phía Nhật Bản không biết nghe từ đâu được tin tức, lập tức thông báo hoãn việc hợp tác câu lạc bộ đêm. Đây là lần tiếp theo Long Hoa bang lâm vào khủng hoảng nghiêm trọng kể từ sau khi việc buôn bán thuốc phiện bị phá hủy.
(*) – Hạ bất lai thai: không xuống đài được. trong hoàn cảnh khó xử, không kết thúc được, không biết xử lý thế nào | tiến thoái lưỡng nan.
(**) – Sát vũ nhi quy: Chỉ những người thất ý hoặc gặp khó khăn, chịu nhục nhã mà quay về.
Đám trưởng bối trong bang đang hưởng thụ cuộc sống thoải mái sung sướng đều bị ép quay trở về. Hội nghị trong bang liên tiếp được tổ chức, đều tập trung chỉ trích Lôi Nặc không biết dùng người, làm việc tùy hứng, không quyết đoán. Ngay cả Đổng Đại Vĩ vẫn luôn ủng hộ hắn thái độ cũng khác thường, cũng hùa theo những lão già kia, kẻ xướng người họa, trách cứ Lôi Nặc không nên vì Đàm Thanh Tuyền mà cùng với Chu Hồng nhất phách lưỡng tán (*), khiến cho tình hình bây giờ rối tinh rối mù.
(*) – Nhất phách lưỡng tán: nghĩa đen là một đập vỡ đôi, câu thành ngữ với nghĩa rằng để đạt