Xe vừa từ trên vách đá rơi xuống, Thường Đạt liền đẩy cửa xe, hô lớn: “Nhảy ra!” Lôi Nặc không đợi gã phải nói, đã sớm đẩy cửa xe nhảy xuống. Nước biển mùa đông lạnh như băng, vừa mới rơi vào nước đã cảm thấy hít thở không thông, không đợi kịp phản ứng, Lôi Nặc đã cảm thấy thân thể bị kéo lên, sau đó một chiếc mặt nạ dưỡng khí được chụp lên mặt. Còn chưa bơi được bao xa, chợt nghe sau lưng “Ào” một tiếng thật lớn, thân thể bị một đợt sóng lớn đánh úp về phía trước, lập tức ngất đi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lôi Nặc chậm rãi mở to mắt, giơ tay lên che ánh sáng chói mắt, thật vất vả tỉnh táo lại. Thấy mình nằm trên một boong thuyền nhỏ, quần áo ướt sũng đã được thay mới. Phía trước ngọn đèn mờ ảo loáng thoáng có bóng người, là Chu Hồng, đứng phía sau hắn còn có hai thủ hạ.
Trong lòng Lôi Nặc nhảy dựng, ngồi bật dậy. Xung quanh rất yên tĩnh, thuyền nhỏ đang lơ lửng trên mặt biển, trong đêm đen không thể nhìn thấy bờ. Cách đó không xa có một chiếc du thuyền, ánh đèn chính là chiều từ đó đến đây.
“Có chuyện gì vậy?” Lôi Nặc đứng lên.
Chu Hồng hút một hơi thuốc, chậm rãi phun ra, bình tĩnh nói: “Tôi cứu được cậu.”
Lôi Nặc cau mày, cẩn thận suy nghĩ một chút. Tìm thấy cuộn băng ghi âm, bị nhốt, Thường Đạt dẫn hắn trốn đi, truy đuổi, nhảy núi, tất cả mọi chuyện đều lần lượt lướt qua trong đầu hắn. Hắn trừng to mắt nhìn Chu Hồng: “Thì ra… đều là mày…”
Chu Hồng cười lạnh một tiếng: “Coi như cũng được, không đến mức quá ngu xuẩn. Thường Đạt thực ra là thủ hạ của tôi, giúp hắn vay nặng lãi, cho hắn tiền cứu mẹ hắn bệnh nặng, không phải Lôi Chấn cha cậu, mà là tôi. Lôi Nặc, cậu thua.”
Lôi Nặc nghiến răng: “Tốt, tốt. Mẹ nó tao đã sớm nói mày không phải người tốt, kết quả là không có ai chịu tin tao, Đổng Đại Vĩ mẹ nó chính là do mày giết!”
Chu Hồng giương mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Điều này còn quan trọng sao? Lôi Nặc, cậu còn chưa lăn lộn đủ, còn chưa có kinh nghiệm.”
Lôi Nặc hít vào một hơi, gật gật đầu. Đã như thế, trong lòng hắn lại đột nhiên có một loại xúc động, hất cằm lên, nói: “Chu Hồng, mày ở sau lưng giở trò, diễn một màn kịch, chẳng phải đều vì thời khắc này sao? Tốt, hiện tại thì tốt rồi, tận mắt nhìn thấy tao thất bại thảm hại, mày đắc ý lắm đúng không? Có phải bước tiếp theo nên giết tao không?”
Chu Hồng nhún nhún vai: “Tôi sẽ không giết cậu.”
Lôi Nặc cao giọng cười to, tiếng cười vừa càn rỡ châm biếm vừa thê lương, quanh quẩn trong màn đêm yên tĩnh, đen như mực. Hắn cười đến chảy nước mắt, từng giọt đọng lại trên khóe mắt, lạnh như băng. Đưa tay lau đi, Lôi Nặc nói: “Chu Hồng, đừng chơi trò này với tao. Mày là kẻ lòng dạ độc ác, chém tận giết tuyệt, làm sao có chuyện sẽ lưu lại mầm họa? Muốn chơi tao sao? Muốn dồn tao vào đường cùng sau đó phải quỳ xuống cầu xin mày sao? Chu Hồng, mày nằm mơ đi! Lôi Nặc tao cảm thấy kẻ đáng ghét nhất chính là mày, kẻ đáng ghét nhất chính là mày! Chỉ cần tao còn một hơi thở, chắc chắn sẽ không buông tha cho mày! Con mẹ nó, mày giết tao đi!”
Chu Hồng nhìn Lôi Nặc điên cuồng gào thét, khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt hung ác. Hắn chậm rãi nâng điếu thuốc trong tay lên hút một hơi, rồi lại chậm rãi phun ra một vòng khói. Lồng ngực Lôi Nặc không ngừng phập phồng, cho thấy kích động của hắn đã đến cực hạn. Chu Hồng nhàn nhạt nở nụ cười, nói: “Cậu không cần buông tha cho tôi, cậu như thế này, cho dù có thêm mấy người nữa cũng là một đám phế vật. Nhưng mà, tôi không giết cậu ngược lại không phải vì điều này.” Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời tối đen, không trăng không sao, “Tôi không giết cậu là vì Đàm Thanh Tuyền, cậu ấy bảo tôi buông tha cho cậu.”
“Đàm, Thanh, Tuyền…” Lôi Nặc cúi đầu xuống, chậm rãi phun ra cái tên này, trên mặt vừa bi thương vừa mừng rỡ. Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chu Hồng hỏi: “Chu Hồng, cha tôi không phải là anh phái người giết?”
Chu Hồng dập tắt điếu thuốc trong tay, ném xuống biển, nhìn vào ánh mắt Lôi Nặc, nói: “Không phải tôi.” Chỉ có điều, chính hắn là người cố ý khơi mào thù hận của Lôi Chấn với những kẻ khác, dẫn đến việc thuê sát thủ ám sát lão, chuyện mượn đao giết người này tự nhiên không tính.
Lôi Nặc trầm giọng nói: “Được, tôi tin anh.”
Chu Hồng cười nhạo: “Cậu bây giờ vẫn không tin vào quyền lực của tôi sao?”
Lôi Nặc suy nghĩ một hồi, đột nhiên giật chiếc vòng trên cổ xuống, nói: “Chu Hồng, chắc hẳn anh cũng biết, năm năm trước Long Hoa bang vì bị cảnh sát giở trò mà mất đi việc làm ăn buôn bán thuốc phiện. Vốn trước đó đã thu được một phần tiền vốn, nhưng cha tôi không dùng đến, vẫn để trong ngân hàng Thụy Sĩ, tổng cộng hơn hai triệu.” Hắn đem sợi dây chuyền đặt ở giữa ngón cái và ngón trỏ, dùng sức miết nhẹ một cái, bên trong lộ ra một tờ giấy nhỏ, “Đây chính là tài khoản và mật mã của số tiền này. Tôi đã thề độc với người mẹ đã qua đời của tôi, vĩnh viễn sẽ không dùng đến số tiền này. Chu Hồng, tôi muốn giao dịch với anh. Tôi sẽ đưa số tiền này cho anh, anh có thể dùng trong bang, củng cố lực lượng, đánh bại Hưng Thuận đường, thống lĩnh hắc đạo. Nhưng mà…” Lôi Nặc hít sâu một hơi, gằn từng chữ, “Tôi muốn Đàm Thanh Tuyền.”
Ánh mắt Chu Hồng lóe lên, cánh tay hơi động đậy. Hai tên thủ hạ sau lưng lập tức giơ súng lên, chờ lệnh.
Lôi Nặc lui về phía sau vài bước, duỗi cánh tay ra, đem chuỗi vòng cổ kia thò ra khỏi thuyền, treo lơ lửng trên mặt nước. Hắn lạnh lùng nói: “Chu Hồng, anh đừng nghĩ sẽ cướp được. Chỉ cần tôi buông tay, anh sẽ không còn gì nữa. Hai triệu không phải là ít, đủ cho anh tiêu xài thoải mái. Bây giờ anh lập tức gọi cho Đàm Thanh Tuyền, bảo hắn tới đây.”
Chu Hồng trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cười cười: “Cậu tìm cậu ấy làm gì? Báo thù, hay là muốn tôi để cho cậu ấy đi cùng cậu?”
Lôi Nặc lắc đầu: “Tôi không tin anh, anh hãy để Đàm Thanh Tuyền đến tiễn đưa tôi!”
“Không được.”
Lôi Nặc trừng to mắt: “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói, không được.” Ngữ khí của Chu Hồng vẫn bình tĩnh như trước.
Lôi Nặc giật mình, dường như hoàn toàn không ngờ Chu Hồng có thể nói như vậy. Đột nhiên cười ha hả, ngón tay buông lỏng, chuỗi vòng cổ kia “Tõm” một tiếng rơi xuống biển. Thủ hạ sau lưng Chu Hồng xông về phía trước hai bước, lại bị Chu Hồng ngăn lại.
Lôi Nặc chỉ vào Chu Hồng: “Mày là đồ ngu! Mày cho rằng Đàm Thanh Tuyền thực sự yêu mày sao? Họ Chu kia, mày đừng nằm mơ. Đàm Thanh Tuyền căn bản là kẻ vô tâm! Hắn sẽ không yên bất kì kẻ nào, vô luận là cha tao, tao hay là mày! Mày đối tốt với hắn cũng vô dụng. Chu Hồng, đồ ngu ngốc, mày vậy mà lại thích Đàm Thanh Tuyền, ha ha, quá ngu ngốc!”
Chu Hồng mặt không biểu tình, buông tay xuống để cho hai thủ hạ kéo Lôi Nặc lên, ném hắn trên khoang thuyền. Chu Hồng nhảy lên một chiếc thuyền khác, trở lại du thuyền.
Vừa lên boong tàu liền thấy Tôn Kiện Ba vội vàng cầm điện thoại đi tới: “Chu ca, không hay rồi, thiết bị theo dõi phát hiện Đàm ca đã ra sân bay rồi.”. ngôn tình hài
Ánh mắt Chu Hồng lập tức dựng thẳng lên, giận tái mặt: “Mau trở về.”
“Em đã phái người đi theo Đàm ca, hiện tại anh ấy đang trên đường đến sân bay, đoán chừng khoảng mười phút nữa mới tới.”
Chu Hồng đến sân bay, nhân viên phục vụ lập tức đi tới hỏi: “Xin hỏi ngài là Chu tiên sinh sao? Đàm tiên sinh đang ở ghế VIP số 206 khoang hạng nhất chờ ngài.”
Chu Hồng gật đầu: “Cảm ơn.”
Đẩy cửa ra, Đàm Thanh Tuyền đang dựa vào bên cạnh cửa sổ lớn, ánh đèn phản chiếu một bên khuôn mặt y lên cửa sổ thủy tinh, dưới đất bên cạnh chân có đặt một vali hành lý. Trong tay y cầm một điếu thuốc, nâng lên bên môi, chậm rãi phun ra hút vào.
Chu Hồng nhắm mắt lại, mở cửa ra, bước từng bước thong thả đến trước mặt y.
Đàm Thanh Tuyền ngồi thẳng lên, chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng từ từ cong lên, vẫn là nụ cười giễu cợt kia. Vươn tay kẹp điếu thuốc lá, phun ra một ngụm khói.
“Vì sao?” Chu Hồng hỏi, ngữ khí rất lạnh lùng.
Đàm Thanh Tuyền cười cười không quan tâm, “Hiện tại tôi đối với anh mà nói, không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, không phải sao?” Y tiện tay vứt nửa điếu thuốc lá còn lại xuống mặt thảm, nhàn nhã duỗi cánh tay, hai tay gối sau đầu, tựa lưng vào cửa sổ thủy tinh, nhướn đuôi lông mày, giọng nói mang theo