Đàm Thanh Tuyền nhìn thẳng vào David: “Cậu ở bên cạnh Lưu Tư là do Chu Hồng sắp đặt?”
David không ngờ tới người đàn ông này lại đột nhiên trở lên ác liệt dị thường như vậy lại càng hoảng sợ, vội vàng khoát tay: “Không phải không phải, Đàm ca, anh hiểu lầm rồi. Đúng là Chu ca muốn tôi phụ trách tình hình bệnh tật của Lưu Tư, chỉ có điều chuyện này thực sự rất phức tạp. Lúc trước, khi tôi tốt nghiệp trường y, đã có ý tưởng mở một phòng thí nghiệm nhưng không ai ủng hộ. Sau này Chu ca điều tra được tư liệu học tập của tôi, có lẽ anh ấy cảm thấy tôi có chút tài năng nên mới ủng hộ ý tưởng này của tôi. Nhưng điều kiện chính là tôi phải chữa khỏi chân cho Lưu Tư.”
Đàm Thanh Tuyền không buông tha hắn: “Có phải Chu Hồng bảo anh khống chế Lưu Tư đúng không?”
“Khống chế?” David có chút mờ mịt, một lúc sau mới hiểu được ý tứ trong lời y nói, há to mồm, kinh ngạc nói: “Làm sao có thể? Đàm ca, Chu ca dù có lợi hại thế nào đi nữa thì cũng không thể ra lệnh cho tôi phải thích người nào được. Tôi đối với Lưu Tư… là nhất kiến chung tình, cho dù Chu ca không cho tôi phòng thí nghiệm kia thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức chữa khỏi chân cho cô ấy.”
Đàm Thanh Tuyền im lặng nhìn hắn, không lên tiếng.
David chân thành nói: “Đàm ca, tôi thật tâm yêu Lưu Tư, tôi nhất định sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc.”
Ánh mắt Đàm Thanh Tuyền dịu xuống, hỏi: “Chu Hồng bảo cậu nói với tôi như vậy?”
David gãi đầu: “Đúng vậy. Nói thật tôi cũng không biết lý do là gì, nhưng mà anh có thể gọi điện cho Chu ca.”
Đàm Thanh Tuyền hút điếu thuốc, David nhìn thấy y buông ánh mắt nhìn xuống, thần sắc lạnh nhạt, nói: “Vậy, tôi đi trước, Đàm ca.”
Đàm Thanh Tuyền nhẹ nhàng gật đầu, tựa lên thành lan can. Màn đêm buông xuống, mọi âm thanh đều yên tĩnh, chỉ có vài ngọn đèn vàng tỏa ra chút ánh sáng ấm áp.
Y chậm rãi lấy di động ra, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve mặt kim loại lạnh lẽo, màn hình phát ra thứ ánh sáng xanh u ám, giống như con mắt trong đêm tối.
Nhẹ nhàng đẩy mặt trên của điện thoại lên, lộ ra hàng phím bấm nhỏ bên dưới. Mỗi một lần nhấn phím, trên màn hình sẽ hiện lên số điện thoại tương ứng. Đàm Thanh Tuyền chăm chú nhìn dãy số điện thoại kia, rồi lại do dự không bấm. Rốt cuộc vẫn đóng điện thoại lại, để vào trong túi áo, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng cây mờ mịt ở phía xa, thở dài một hơi.
Sáng ngày thứ hai Lưu Tư và David rời đi, Đàm Thanh Tuyền cho Khúc Sảng lái xe tiễn bọn họ đến sân bay. Lưu Tư ngồi trong xe, nắm chặt tay Đàm Thanh Tuyền, nói: “Sang năm, anh nhất định phải tới tham dự hôn lễ của chúng em.”
Đàm Thanh Tuyền nhún vai: “Được, thuận tiện nếm thử mùi vị mì sợi ở Italy xem so với mì Trung Quốc có gì khác nhau.”
Hai người cùng bật cười, Lưu Tư vỗ vỗ nhẹ lên tay y: “Chú ý giữ gìn sức khoẻ.”
Đàm Thanh Tuyền đứng ở trước cổng chính, nhìn theo chiếc xe đang dần đi xa. Không đợi y quay người lại thì có hai chiếc xe taxi đi tới. Nơi này là khu biệt thự nổi tiếng đắt đỏ ở thành phố S, khoảng cách giữa mỗi ngôi nhà rất xa, xe lái vào đường nhỏ này, chắc chắn là đến chỗ y đang ở. Đàm Thanh Tuyền nhíu mày, tay đút trong túi quần, không lên tiếng.
Quả nhiên, chiếc xe kia dừng lại trước cửa, bước xuống sáu bảy người, tuổi tác cũng không lớn, đa số đều là thủ hạ từng sống trong biệt thự của Chu Hồng. Rõ ràng còn có cả Đỗ Diễm vợ Khúc Sảng, đã mang thai, cái bụng đã phình to trông thấy rồi. Bên cạnh có một tiểu nha đầu tầm hai mươi tuổi, trang điểm lòe loẹt, ánh mắt bôi đen giống như vừa bị đánh một quyền, một tay dắt một con chó, tay kia ôm một con mèo.
Mấy người kia đi đến trước mặt Đàm Thanh Tuyền, cung kính hành lễ, gọi một tiếng: “Đàm ca.”
Quách Mạn ở bên trong nghe được ồn ào chạy ra, hưng phấn vô cùng, vừa vội vàng xách hành lý vừa nói: “Sao bây giờ mới đến?”
Tiểu nha đầu kia liền tiếp lời: “Chị dâu mang thai, không thể ngồi máy bay, chúng em phải đi tàu đến đấy.”
Đàm Thanh Tuyền khoanh tay trước ngực dựa vào cạnh cửa: “Đây là có chuyện gì?”
“A, Đàm ca…” Quách Mạn vừa muốn giải thích, tiểu nha đầu kia liền chen vào cười hì hì nói, “Là Chu ca bảo chúng em đến đây chiếu cố Đàm ca. Em là Đặng Tiểu Song, là bạn gái của Quách Mạn, xin chào Đàm ca.” Tiểu nha đầu nhanh nhảu là vậy nhưng lại rất hiểu quy củ, tiến lên hành lễ với Đàm Thanh Tuyền.
Đàm Thanh Tuyền từ chối cho ý kiến. Mọi người đều biết tính tình của y, không dám lên tiếng, một lúc lâu sau y mới gật đầu: “Vào đi thôi.”
Mọi người hoan hô một tiếng, Quách Mạn vội vàng chạy tới giúp bọn họ khuân đồ. Đàm Thanh Tuyền nhìn con chó, hỏi: “Đây là cái gì?”
“A, là Chu ca mua thú cưng cho anh. Còn có…” Đặng Tiểu Song giơ con mèo kia lên, nháy mắt nói, “Đáng yêu lắm đúng không Đàm ca, chọn rất lâu đấy.”
Đàm Thanh Tuyền trừng mắt một cái, thực con mẹ nó nhàm chán. Đặng Tiểu Song giống như không chú ý tới vẻ lãnh đạm của y, luôn miệng tự nói: “Chu ca cho chúng nó đến đây phụng bồi anh, sợ là nếu không có anh ấy ở bên cạnh, anh sẽ cô đơn lạnh lẽo.”
Đỗ Diễm đứng bên cạnh khẽ đẩy nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Chu ca đâu có nói như vậy.”
Đặng Tiểu Song kinh ngạc mở to hai mắt: “Cái này còn cần phải nói sao? Chu ca không ở bên cạnh Đàm ca, đương nhiên cũng phải cho anh ấy tìm người bầu bạn chứ? Nếu không ai sẽ làm ấm giường cho Đàm ca hả?”
Tất cả mọi người đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, tiểu nha đầu này đúng là không biết sống chết mà.
Đàm Thanh Tuyền xì mũi coi thường, nhưng không ngờ tiểu nha đầu kia còn thuận tay đem con mèo nhét vào trong ngực y: “Anh xem này, tính khí thật giống anh đấy.” Sau đó lại dắt con chó đến cạnh chân Đàm Thanh Tuyền, “Chúng nó còn có tên nữa a.”
Thân thể mềm mại ấm áp chạm vào cánh tay Đàm Thanh Tuyền khiến cho y hoảng sợ, không tự chủ được sờ sờ lên đám lông trắng muốt kia. Con mèo nâng đôi mắt màu xanh lục nhìn y, quả nhiên vừa lạnh lùng vừa có ý đùa cợt.
Đặng Tiểu Song thấy Đàm Thanh Tuyền có vẻ chăm chú thì rất đắc ý, chỉ vào con chó Eskimo to lớn nói: “Nó gọi là Tiểu Hồng.”
“Tiểu Hồng?” Mọi người bật cười, Quách Mạn hỏi: “Ai đặt vậy, thật có trình độ, hồng bài của ‘Di Hồng Viện’ sao?”
Đặng Tiểu Song trừng mắt liếc hắn: “Sao, anh bất mãn sao? Tiểu Hồng, chính là chữ Hồng trong tên của Chu Ca nha. Chu ca là hồng bài vậy anh muốn làm tú bà hả?”
Quách Mạn sờ sờ mũi, nghĩ thầm: “Mình thật sự điên rồi.” không dám nói thêm lời nào nữa.
Đàm Thanh Tuyền liếc nhìn còn mèo trong ngực, bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt, quả nhiên nghe thấy Đặng Tiểu Song chỉ một cái, lớn tiếng nói: “Nó kêu là Tiểu Thanh, rất êm tai nha.”
Đàm Thanh Tuyền cúi đầu nhìn hai con mắt màu xanh thuần chủng của con mèo Ba Tư, lại nhìn sang con chó Eskimo màu xám trắng đang quấn lấy chân y, khóe miệng cho chút run rẩy.
Cái này coi như náo nhiệt đi.
Mấy tên thủ hạ đều ở tầng một, tầng hai dành riêng cho một mình Đàm Thanh Tuyền. Khúc Sảng không cần phải nói, mỗi ngày đều quấn quýt vợ, lúc thì lấy sữa chua, lúc thì cầm ô mai, chỉ kém chút cầm dây thừng buộc hai người lại với nhau; những huynh đệ khác thì đến đây đều có nhiệm vụ, ban đầu là tìm nhân công, theo bản thiết kế, xây lên một nhà kính trồng hoa