Sáng sớm ngày thứ ba Chu Hồng đã rời đi, giống như hắn chỉ đặc biệt đến đây vì sinh nhật của Đàm Thanh Tuyền. Đàm Thanh Tuyền vẫn ngồi trước máy vi tính chơi game, không có ý định đứng lên tiễn hắn. Chu Hồng mặc áo khoác vào, tùy tiện nói một câu: “Một tháng nữa công ty sẽ đi vào vận hành rồi, có thời gian thì đi xem một chút.”
Đàm Thanh Tuyền bộp một phát đạp phải mìn, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cau mày trả lời: “Đến lúc đó rồi hãy nói.”
Chu Hồng cũng không nói lại, xoay người đi ra ngoài.
Thoáng cái đã qua một tháng, Chu Hồng cũng chưa từng tới đây lần nào nữa, hai người cũng coi như cắt đứt từ ngày đó, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Đỗ Diễm đã sinh một tiểu tử mập mạp, hơn bốn cân, vừa sinh ra đã mở mắt, rất khỏe mạnh hoạt bát. Đặng Tiểu Song có thêm một đồ chơi nhỏ, cả ngày ôm ấp không buông tay, so với bảo mẫu còn săn sóc chu đáo hơn.
Cây, hoa trong nhà kính ngày càng nhiều, ghế mây, sập trúc cũng đã xếp đặt đầy đủ. Đàm Thanh Tuyền thường thường ngồi dưới một gốc chuối tây đọc sách, buổi tối thì đến Ly Dạ ngồi một chút, hút thuốc uống rượu.
Hương vị quạnh quẽ hoàn toàn không hợp với không khí ồn ào, ánh mắt thờ ơ, nụ cười đùa cợt, một điếu Trung Nam Hải cùng một ly rượu đỏ, dần dần đã trở thành khung cảnh đặc biệt của Ly Dạ.
Bùi Tiêu thở dài: “Nói thật, tôi nên cho cậu bắt đầu làm việc. Cậu ngồi ở đây, chỉ trong vòng nửa giờ đã lập tức hết chỗ, so với vũ công thoát y còn hữu dụng hơn.”
Đàm Thanh Tuyền nhíu mày cười khẽ: “Tôi hình như không có ngồi ở đây.”
Bùi Tiêu nháy nháy mắt: “Lúc trước cậu cũng ngồi như vậy mà.” Nói xong liền khoác vai y, “Ai, hay là cậu nhảy thoát y đi, tôi sẽ huấn luyện miễn phí cho cậu, như thế nào?”
Đàm Thanh Tuyền phun ra một vòng khói: “Được, chỉ cần Cố Đông Tắc đến đây múa cột và anh làm MB một đêm.”
Bùi Tiêu đen mặt: “Này, Đàm Thanh Tuyền, không cần ác như vậy chứ. Cố Đông Tắc còn chưa tính, sao tôi cũng phải phụng bồi?” Đàm Thanh Tuyển rủ mắt xuống dụi dụi điếu thuốc trong tay: “Làm việc chẳng những không thể lỗ vốn, còn phải đòi gấp đôi lợi ích, tôi đây học từ anh đấy.”
“Ai nói thế? Bùi Tiêu tôi là người nghĩa khí, giúp đỡ bạn bè không tiếc cả mạng sống…”
“12%.” Đàm Thanh Tuyền nhàn nhạt nói ra một con số, liền thành công làm cho Bùi Tiêu im lặng. Hắn ngây người một lúc lâu mới lớn tiếng nói: “Tên Chu Hồng kia, hắn bán đứng tôi!”
Đàm Thanh Tuyền dựng thẳng ngón trỏ, lắc lắc trước mặt hắn, mỉm cười: “Ngại quá, công ty kia là của tôi, hắn vô duyên vô cớ cho không anh nhiều cổ phần như vậy dù sao cũng phải báo cáo với tôi một tiếng.”
Bùi Tiêu trợn mắt trừng y một cái, giọng nói khó nghe: “Haha, ai nha, thật sự là ‘Vợ lĩnh trên giường, bà mối đá bức tường’ (*). Quá xứng đôi…” Lời còn chưa nói hết, trước cửa một trận xôn xao, lão đại bản xứ Cố Đông Tắc đã đến. Bùi Tiêu vội vàng đứng dậy, vỗ vỗ vai Đàm Thanh Tuyền: “Cậu cứ tự nhiên, tôi đi trước.” Đàm Thanh Tuyền đã sớm biết quan hệ không rõ ràng giữa hắn và Cố Đông Tắc, nhún vai một cái, tiếp tục uống rượu. Bùi Tiêu nghênh tiếp người đàn ông mặc âu phục phong thái phi phàm kia, hai người nói với nhau vài câu liền cùng đi lên lầu.
(*) – Mình cũng không hiểu câu này lắm, chắc ý chính là lấy được vợ rồi thì bà mối cũng bị đá đi =)))
Quầy bar chỉ còn lại một mình Đàm Thanh Tuyền, y uống hết ngụm rượu cuối cùng trong ly, vừa định gọi thêm một ly nữa thì có một người đàn ông đi đến bên cạnh, nói với phục vụ bar: “Rót cho vị tiên sinh này một ly, tôi mời.” Người phục vụ giật mình, nhìn người đàn ông kia lại nhìn Đàm Thanh Tuyền, thấy vẻ mặt y thản nhiên, khẽ gật đầu.
Một ly rượu đỏ đặt trước mặt Đàm Thanh Tuyền, y nhấp một ngụm rồi chậm rãi lắc lư chất lỏng màu đỏ trong ly.
“Một mình?” Người đàn ông kia bắt đầu tiến lại gần.
Đàm Thanh Tuyền hút điếu thuốc, phun ra một vòng khói.
Người đàn ông kia cười khẽ: “Tôi đã đến đây rất nhiều lần, đã quan sát anh rất lâu, anh rất đặc biệt.”
Đàm Thanh Tuyền lại nhấp một chút rượu, đôi môi mỏng bị rượu nhuộm một màu đỏ tươi. Người đàn ông kia nhìn y hơi nheo mắt lại, bộ dáng lười biếng không để ý xung quanh nhẹ liếm bờ môi, cảm giác trong miệng có chút khô, ho nhẹ một tiếng, nói: “Có lẽ anh đã nghe nói qua, tôi họ Đường, là tổng giám đốc công ty XX.”
Đàm Thanh Tuyền không nói gì, giống như căn bản không nghe thấy, xoay xoay điếu thuốc trong tay.
Người đàn ông kia âm thầm hít sâu một hơi, quyết định tiếp tục nỗ lực: “Nếu như có thể, tôi có thể biết anh xưng hô như thế nào không?”
Đàm Thanh Tuyền rốt cuộc xoay đầu lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo, chậm rãi cong khóe miệng, nở nụ cười đùa cợt: “Anh coi trọng tôi sao?”
Đường tiên sinh bị y hỏi thì sững sờ, không phải không thể nói, chỉ là một vấn đề đơn giản lại khiến cho hắn lúng túng vô cùng, lắp bắp nói: “Kỳ thật… Cái kia, tôi muốn làm quen với anh…”
Nụ cười bên môi Đàm Thanh Tuyền càng sâu thêm: “Thực xin lỗi, vị tiên sinh này, tôi không muốn làm quen với anh, cũng không có hứng thú bị anh thượng.”
Đường tiên sinh im lặng, một lúc sau ngẩng đầu lên nói: “Nếu là anh, tôi có thể ở phía dưới.”
Lần này đổi lại là Đàm Thanh Tuyền kinh ngạc, suy nghĩ một chút, dụi điếu thuốc lá trong tay, ghé sát bên tai Đường tiên sinh, thấp giọng nói: “Thật sự rất vinh hạnh, nhưng mà xấu hổ a, tôi không có năng lực đó.”
Đường tiên sinh bị nghẹn không nói lên lời, không công mà về.
Đàm Thanh Tuyền rút ra một điếu thuốc khác, bartender lại đưa đến một ly rượu đỏ. Y nhíu mày, vừa muốn nói gì đó, chợt thấy dưới ly rượu có một tờ giấy, nhìn nhìn xung quanh, không có người nào chú ý bên này, không nhìn ra là ai đã gửi đến đây. Đàm Thanh Tuyền khẽ chuyển ly rượu, cầm tờ giấy kia lên, trên đó viết mấy chữ: “Lôi Nặc, quán cafe đối diện.”
Đàm Thanh Tuyền suy nghĩ một chút, đem tờ giấy bỏ vào túi áo, uống một hơi cạn sạch ly rượu rồi xoay người đi ra ngoài.
Đã vào đầu hạ, đúng là thời điểm hiếm có trong năm nhiệt độ vừa lòng người. Không khí ướt át, gió đêm mát lạnh, khiến cho tinh thần Đàm Thanh Tuyền chấn động, dạo bước thong thả đến quán cafe trước cửa. Vừa đẩy cửa ra, lập tức có một nhân viên phục vụ đi tới: “Xin hỏi anh có phải là Đàm tiên sinh không?” Đàm Thanh Tuyền gật đầu, theo người nhân viên này đến một căn phòng tận sâu trong cùng.
Quả nhiên là Lôi Nặc, mấy tháng không gặp, hắn đen đi không ít, ánh mắt cũng có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, không còn là bộ dáng ngang ngược càn rỡ như trước. Nhìn thấy Đàm Thanh Tuyền đi tới, đứng dậy, chỉ vào ghế đối diện, nói: “Đàm ca, mời ngồi.”
Đàm Thanh Tuyền lạnh lùng liếc hắn một cái, chậm rãi ngồi xuống, nhân viên phục vụ bưng tới hai ly cafe. Lôi Nặc cười cười: “Đặc biệt pha vì anh đấy, cafe chính tông đẳng cấp Lam Sơn, đồ uống nổi tiếng của quán này đấy, anh nếm thử đi.”
Đàm Thanh Tuyền nhìn nhân viên phục vụ cầm bình hoa hồng trên bàn chuyển sang một bên, nhẹ nhàng đặt hai tách cafe trước mặt hai người. Y không uống, ngược lại lấy ra một điếu thuốc, giương lên.
Nhân viên phục vụ khách khí nói: “Mời hai vị.” Đàm Thanh châm thuốc, hút một hơi thật sâu.
Rất lâu, hai người đều không nói gì, Đàm Thanh Tuyền là người bình tĩnh, nhìn dòng xe qua lại ngoài cửa sổ, nhàn nhã thản nhiên.
Rốt cuộc vẫn là