“Tiểu Đàm, lần sau cậu còn tàn nhẫn với chính mình như vậy, tôi cũng mặc kệ đấy.” Trần Dược nghiêm mặt, cầm lấy cây kéo nhỏ cắt đoạn chỉ thừa, nói, “Được rồi, chú ý cẩn thận một chút.”
Đàm Thanh Tuyền kéo ống quần xuống, phủ lên vết thương trên bắp chân, xoay người bước xuống giường, cười khẽ: “Không sao, không chết được.”
“Mất máu quá nhiều, miệng vết thương không được chữa trị kịp thời, nhiễm trùng nặng.” Vẻ mặt Trần Dược nghiêm túc, “Cậu có biết chỉ cần chậm một ngày là cái chân này của cậu sẽ không giữ được nữa không? May là cậu cắt dọc đấy, nếu không để rách cơ, tổn thương dây thần kinh, e là có điều trị cũng sẽ tàn tật.”
Đàm Thanh Tuyền thản nhiên cười cười: “Chút kiến thức thông thường này tôi vẫn biết.” Thuốc tê trên đùi dần mất tác dụng, y vẫn ngồi trên bàn giải phẫu, lấy ra một điếu thuốc, châm lên: “Gần đây Trần thúc thế nào?”
“Cũng tạm ổn.” Trần Dược nhíu mày, vươn tay giật lấy điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay Đàm Thanh Tuyền, dụi xuống mặt bàn. “Con dâu mang thai năm tháng rồi. Chu Hồng cho tôi một số tiền lớn, xem như để dưỡng lão.” Ông thở dài, không giấu được thổn thức, “Tôi lăn lộn đã nhiều năm, sinh tử cũng chứng kiến quá nhiều rồi. Lại nói Lôi lão đại, ngày hôm trước còn hẹn tôi cùng đi đánh golf, ngày hôm sau đã chết trong bệnh viện. Chuyện ân oán không ai có thể nói trước được, tôi đã già, có thể giữ được cái mạng này đến bây giờ, đã thực sự không dễ dàng.”
Đàm Thanh Tuyền rũ mắt xuống: “Trần thúc, gọi ông từ Mỹ trở về, tôi thật sự rất áy náy.”
Trần Dược vỗ vỗ vai y: “Không có gì, coi như đi du lịch một chuyến.” Tiện tay cầm lấy túi tài liệu ở bên cạnh, “Đây là tư liệu và giấy tờ tùy thân Lôi lão đại để lại cho cậu, tôi đã mang đến đây rồi.” Ông dừng một chút rồi nói tiếp, “Thực ra cũng không cần thiết lắm, chỉ cần hộ chiếu và tài khoản ngân hàng thôi. Chu Hồng đã làm lại cho cậu hết rồi, nếu không thì lúc trước tôi đã đưa cho cậu.”
Đàm Thanh Tuyền nhận lấy, thản nhiên nói: “Đó là hắn làm cho tôi, tôi không muốn lại có thêm bất kỳ quan hệ gì với hắn nữa.”
“Tiểu Đàm, cậu không phải là người so đo tính toán như vậy. Ngày trước Lôi lão đại hạ thuốc còn nhốt cậu lại, lúc đó cậu uất ức thiếu chút nữa đã tự sát, cũng chưa từng thấy cậu hận ông ấy như vậy.”
Đàm Thanh Tuyền ngẩng đầu, nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài, chậm rãi nói: “Chuyện này không giống.”
“Haizz, mấy người trẻ tuổi các cậu phiền phức quá.” Trần Dược đưa cho Đàm Thanh Tuyền hai viên thuốc chống viêm, nhìn y uống xong, “Nhưng mà có một tin tức tôi cần nói cho cậu biết, Chu Hồng thuê “Hắc mị” sát thủ quốc tế cấp cao nhất ám sát chính mình.”
Thân thể Đàm Thanh Tuyền chấn động, xoay đầu lại: “Ông nói cái gì?”
“Chuyện này đã truyền ra ngoài, thời gian là một giờ bốn mươi phút chiều ngày mai, tại trước cao ốc Thanh Hồng. Cậu ấy không tìm được cậu, đành phải thông báo ra ngoài như vậy, nhưng mà hiện tại cậu ấy vừa mới bước vào con đường làm ăn chân chính, có bao nhiêu người trong lòng bất mãn, nếu nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, chỉ sợ…”
Không đợi ông nói xong, Đàm Thanh Tuyền đã nhảy từ bàn giải phẫu xuống, vội vàng cầm lấy điện thoại bấm xuống một dãy số. Gần như chỉ vừa qua một tiếng chuông đối phương đã tiếp điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm bình tĩnh trầm ổn của Chu Hồng: “Đàm Thanh Tuyền.”
Ngữ khí Đàm Thanh Tuyền lạnh như băng: “Chu Hồng, anh có ý gì?”
“Không có gì, trả lại cho em một mạng mà thôi.”
Đàm Thanh Tuyền cười lạnh: “Anh làm như thế này tính là cái gì? Chuộc tội?”
Chu Hồng trầm mặc một hồi, rồi chậm rãi nói: “Đàm Thanh Tuyền, đời này tôi làm việc chưa bao giờ hối hận, cũng sẽ không để cho bản thân phạm phải tội lỗi gì mà phải chuộc tội. Tôi muốn thứ gì, nhất định sẽ đạt được thứ đó, mặc kệ là dùng phương pháp gì. Tôi chỉ đang cho em một lý do để em có thể tiếp tục ở lại bên cạnh tôi.”
“Chuyện đó, không có khả năng.”
“Đàm Thanh Tuyền, tôi dùng cái mạng này của tôi, đánh cược là em sẽ trở về.”
Đàm Thanh Tuyền không nói gì, bên kia cũng không nói, cả hai người đều im lặng. Một lúc sau, Đàm Thanh Tuyền chậm rãi gằn từng chữ: “Vậy anh đi chết đi!”
Nơi này là biệt thự riêng của Trần Dược, thường để mỗi lần trở về du lịch sẽ dùng. Trần Dược đột nhiên bị một cú điện thoại của Đàm Thanh Tuyền gọi về, làm một cuộc giải phẫu nhỏ, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, sáng sớm ngày hôm sau liền rời đi. Lúc gần đi thì giao lại cho Đàm Thanh Tuyền một chùm chìa khóa dự phòng: “Tôi không còn nhiệm vụ gì ở đây nữa, chuyện của các cậu tôi cũng không quản được.” Ông nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đàm Thanh Tuyền, thở dài, “Lôi lão đại đem thân phận thật sự của cậu nói cho Chu