Công ty Ly San là một công ty chi nhánh của tập đoàn San Group, tập đoàn này đầu tư kinh doanh trên nhiều lĩnh vực nhưng về nhà hàng là chính nay đột nhiên mở rộng sang bất động sản.
Sau khi tìm hiểu Trình Dư còn không thể nào tin nổi tại sao cậu có thể may mắn trở thành nhân viên ở đây, không phải là những tập đoàn lớn đều yêu cầu rất cao hay sao?
Sau này hỏi ra mới biết người quen mà Lưu Trương nói hóa ra lại là anh họ của anh làm trong phòng nhân sự, còn trưởng phòng của cậu cũng là người quen của Lưu Trương.
Quen biết nhiều đúng thật là có ích.
Trưởng phòng của cậu tên Lã Tứ nhưng mọi người đều gọi là anh Tứ, hắn cũng bảo Trình Dư gọi như vậy.
Lã Tứ còn bảo vào đây cậu không phải sợ bị người khác nói hắn thiên vị, vì công việc của cậu cũng đơn giản không khác gì trợ lý cho lắm, khi thì sắp xếp sổ sách, thỉnh thoảng giúp hắn đối chiếu hồ sơ, có lúc thì thay hắn đi làm việc nọ việc kia, nhưng nếu cậu muốn thì hắn cũng có thể nâng đỡ cậu lên vị trí cao hơn, chỉ cần cậu có gắng.
Nghe đến đây Trình Dư vội vàng cảm ơn rối rít, thật ra cậu và Lưu Trương mới quen nhau không được bao lâu mà hắn giúp cậu như vậy cậu đã cảm kích lắm rồi, không mong mỏi gì hơn.
Hàng ngày Trình Dư ở trong văn phòng sắp xếp lại tài liệu cùng làm một vài việc vặt, nếu Lã Tứ ra ngoài thì cậu cũng sẽ đi theo tìm hiểu thị trường cùng hắn, trong khoảng thời gian này Trình Dư cũng học được rất nhiều việc, nhưng làm hai công việc cùng lúc sẽ không có thời gian đi học, cho nên Trình Dư dự định một hai tháng nữa sẽ nghỉ công việc ở trong kho.
Lưu Trương nghe cậu nói cũng cực kỳ tán thành, còn vỗ vai cậu động viên: "Đi học là tốt, sau này có chuyện gì cứ gọi cho anh."
Đôi khi chỉ cần gặp được một vài người tốt cũng khiến cậu cảm thấy cuộc sống này không đến nỗi quá tệ.
Ngày ngày đi sớm về muộn ai cũng bận rộn, giờ nhìn lại mới nhận ra cậu và Tạ Lâm đã cả tháng không gặp mặt nhau, hôm nay lúc đang làm việc đột nhiên Trình Ngọc nhắn tin cho cậu bảo muốn đến thăm cậu một lúc.
Trình Dư không phải không muốn gặp Trình Ngọc, nhưng cậu đang dở việc ở công ty nên nhắn tin từ chối luôn.
Trình Dư: [Hôm nay em phải đi làm rồi.]
Trình Ngọc: [Tiếc thật, khó khăn lắm mới rảnh một ngày.
Thôi để anh tìm Tạ Lâm vậy.]
Nhìn đến tên Tạ Lâm cậu thoáng khựng lại một chút.
Sao cậu có thể quên hai người cũng là bạn chứ, lần này gặp được Trình Ngọc chắc hẳn anh sẽ vui lắm, dù sao thì thỉnh thoảng anh vẫn luôn hỏi cậu về công việc của Trình Ngọc mà.
Trình Dư đặt điện thoại xuống không trả lời nữa, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục làm nốt công việc còn lại.
Công việc một ngày của cậu cứ như vòng lặp hôm nào cũng giống nhau, sau khi làm xong việc chỉ kịp ăn vội một chút đồ ăn quán lại vội vàng chạy đến kho hàng làm việc.
Xung quanh vẫn là tiếng máy móc vận chuyển, tiếng kêu than của nhân viên, cùng tiếng sổ sách giở liên tục, nhàm chán đến mức ai nhìn cũng thấy ngán nhưng vẫn phải lao đầu vào làm, vì có mệt đến đâu vẫn bị sức mạnh của đồng tiền đánh gục.
Chuông điện thoại vang lên khiến Trình Dư giật mình tỉnh táo lại, cậu vội lôi điện thoại ra tắt âm trước, nhìn qua tên hiển thị trên màn hình một lúc mới ấn nút nghe, chưa kịp lên tiếng đầu dây bên kia đã gấp gáp hỏi: "Sao còn chưa về?"
Giọng anh không rõ cho lắm giống như là đang say rượu, Trình Dư ngước lên nhìn đồng hồ mới chỉ mười giờ, hôm nay hàng nhiều chắc phải hơn mười một giờ mới xong.
"Tầm một tiếng nữa em mới về, anh có chuyện gì không?"
Tạ Lâm không nói lý do cộc lốc đáp: "Về đi."
Trình Dư hơi do dự: