Chiếc xe dừng ở một nhà hàng sang trọng nằm giữa lòng thành phố, tuy không thuộc dạng nhà hàng năm sao cao cấp nhưng cũng không phải nhà hàng bình dân, nhìn qua rất kín đáo có vẻ hợp với việc bàn chuyện làm ăn.
Vừa bước đến nhân viên đã nhiệt tình cúi chào, dưới tầng một là bàn ăn được bày chung như những nhà hàng bình thường khác, trên tầng là phòng ăn riêng yên tĩnh hơn.
Trình Dư ngó nghiêng xung quanh rồi thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên vừa rồi trưởng phòng Cao ở trên xe không có ý gì, là do cậu nghĩ nhiều rồi.
Có lẽ do cậu quá nhạy cảm, thế nhưng bị bàn tay thô ráp của trưởng phòng Cao sờ vào cậu khiến cậu thật sự nổi da gà.
Nhân viên dẫn hai người đến một phòng được đặt trước, trưởng phòng Cao đi trước còn cậu ôm cặp tài liệu theo sau, cả quá trình cậu đều cúi đầu xuống hơn nữa còn bị trưởng phòng Cao che khuất nên không nhìn thấy người ngồi bên trong, đến khi người trong phòng cất tiếng cậu mới giật mình ngẩng đầu lên.
Khách hàng cậu gặp lại chính là Tạ Lâm?
Sao lại có chuyện trùng hợp thế này?
Hình như Tạ Lâm cũng bị sự xuất hiện đột ngột của cậu làm cho giật mình, nhưng anh vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh, lập tức lấy lại phong độ thường ngày đưa một tay ra lịch sự chào hỏi, "Hân hạnh được gặp mặt."
Trưởng phòng Cao cười niềm nở, "Cậu Tạ quá lời, xin lỗi vì trên đường đến đây có chút chuyện nên đến muộn."
"Không sao, tôi cũng vừa mới đến."
Đi cùng Tạ Lâm còn có một người nữa, người ngày cậu chưa gặp bao giờ nhưng không giống nhân viên bình thường cho lắm, cũng khách sáo nói vài câu rồi đề nghị: "Nào nào, chúng ta ngồi xuống trước rồi từ từ nói chuyện."
Trình Dư lúng túng không biết nên đứng hay ngồi, tính ra cậu chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi đi cùng để sai vặt, đã thế còn là trợ lý tạm thời.
Tuy từ đầu trưởng phòng Cao đã dặn ngồi bên cạnh là được nhưng không ngờ khách hàng là Tạ Lâm khiến cậu hơi lúng túng, thành ra ngơ ngác đứng yên không biết làm gì.
Ba người đều đã ngồi xuống thấy cậu vẫn còn đứng, chẳng để trưởng phòng Cao nhắc nhở Tạ Lâm đã lên tiếng: "Hôm nay ra ngoài vội quá chưa kịp ăn sáng, chúng ta vừa ăn vừa bàn chuyện, trưởng phòng Cao không ngại chứ?"
Hình như khi nói những lời này Tạ Lâm thoáng liếc nhìn Trình Dư một cái khiến cậu rụt cả cổ lại.
Bây giờ là giờ ăn trưa, Tạ Lâm nói vậy cũng là khách sáo thôi chứ trong lòng ai cũng biết rõ, ăn xong một bữa quen biết hơn sau này bàn chuyện cũng dễ dàng hơn, người làm ăn ai cũng có tính toán của riêng mình.
Trưởng phòng Cao gật đầu cười, cũng không nghi ngờ vừa rồi Trình Dư đứng ngơ ra chỉ xuống ghế bên cạnh nói: "Cậu cũng ngồi đi." Rồi quay qua giới thiệu cậu với hai người Tạ Lâm: "Đây là trợ lý của tôi."
Đáng nhẽ Tạ Lâm chỉ cần gật đầu một cái là được ai ngờ anh còn đưa tay đến trước mặt Trình Dư, đuôi mắt hơi nhếch lên mang theo ý cười nói:
"Chào cậu."
Vì còn người ngoài ở đây nên Trình Dư không thể nào không đóng kịch theo, trong lòng thì thầm mắng anh làm trò gì thế không biết, nhưng lúc hai bàn tay chạm vào nhau thì cậu biết anh giở trò gì rồi, Trình Dư sợ tái mặt vội vàng rụt tay lại.
Nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng đến đỏ cả mặt của cậu Tạ Lâm khẽ cười trầm một tiếng, cậu càng ngại hơn vội vàng cúi gằm đầu xuống để tránh người khác phát hiện, thế nhưng lòng bàn tay vẫn ngứa ngáy như có ngàn con kiến lửa thiêu đốt.
Dưới cổ áo của cậu vẫn còn dấu hôn của anh, vậy mà giữa ban ngày ban mặt anh lại coi như không quen biết cậu, ở trước mắt nhiều người như vậy mà dám trêu đùa cậu.
Trình Dư có tốt tính đến đâu cũng khó chịu trừng anh một cái, nào ngờ khóe môi Tạ Lâm càng cong hơn.
Trưởng phòng Cao không để ý nhưng không có nghĩa là người bên cạnh Tạ Lâm không biết gì, hắn ngồi cạnh