Ngồi được nửa buổi thấy sắc mặt Tạ Lâm tốt hơn Trình Dư mới quay về nhà thu dọn đồ đạc, ông nội Tạ giữ cậu lại dặn dò một hồi lâu mới cho đi, nhiều lúc Trình Dư còn thấy khi ở với ông còn có cảm giác giống người thân hơn là ở với bố mẹ ruột.
Trình Ngọc cũng phải đến thành phố Nam nên Tạ Lâm đề nghị cùng đi chung với nhau, cậu định đi gọi Trình Ngọc một tiếng, nhưng vừa về đến nhà cậu lại bị Lục Vân lén lút kéo ra một góc.
Lục Vân hỏi: "Hôm trước tao nói gì mày còn nhớ không? Nhất định không được nghỉ việc biết chưa?"
"Không được đâu mẹ, con đi làm cả ngày lẫn đêm thật sự rất mệt, với lại con cũng muốn..." Trình Dư chưa kịp nói hết câu Lục Vân đã xen ngang.
"Tao không cần biết, nhà bao nhiêu nợ chưa trả xong, mỗi tháng mày chỉ gửi có vài đồng như thế bao giờ mới đủ?"
Trình Dư giật mình hỏi lại: "Sao hôm nọ mẹ bảo gửi nốt lần này nữa là trả hết rồi?"
Lục Vân có chút chột dạ nhưng vẫn hùng hổ nói: "Tao bảo là trả hết tiền lãi, tiền vay về đâu phải số ít làm gì có chuyện trả hết dễ thế!"
Trình Dư nghe xong cũng ngơ ngác theo.
"Tao nuôi mày không phải là để được nhờ à? Tóm lại đến tháng sau phải trả trước cho người ta năm mươi triệu rồi, mày làm gì kiếm được tiền thì làm."
"Vậy số tiền trước đó đi đâu hết cả rồi?"
"Không phải là tao muốn nhanh nhanh trả hết nợ để bọn mày đỡ khổ hả? Tao đi nghe theo lời mấy bà bạn đem tiền đi đầu tư nhưng chẳng may..."
Tuy không nói hết câu nhưng Trình Dư cũng đoán được phần nào, những lời này chẳng khác gì sét đánh ngang tai, Lục Vân vẫn không quan tâm đến cảm xúc của cậu nói tiếp: "Tóm lại mày làm cách gì thì làm cuối tháng gửi tiền về là được."
"Số tiền mẹ vay con còn không được động đến..."
"Giờ này mày còn tính toán với tao luôn? Thế mày nghĩ từ nhỏ đến giờ ai cho mày ăn mặc ai cho mày đi học? Đó không phải là tiền à?"
"Bao nhiêu tiền con làm được đều gửi hết cho mẹ trả nợ rồi, là do mẹ không trả, trong khi số tiền đó bố mẹ vay về chỉ để lo cho anh đi học Đại học mà thôi."
"Kể cả vậy đi nữa đó cũng là anh mày, anh mày thành công không phải là chuyện tốt à? Nếu mày cũng giỏi như anh thì tao việc gì phải khổ như vậy."
"Vậy thì mẹ bảo anh trả đi còn trông chờ vào con làm gì?"
"Cái thằng mất dạy này!"
Lục Vân giơ tay lên như là muốn đánh người, Trình Dư hốt hoảng nhắm chặt mắt lại nhưng chẳng có cơn đau nào ập xuống như trong tưởng tượng.
Trình Ngọc không biết đứng đằng sau cậu từ lúc nào kéo cậu sang một bên, nhìn Lục Vân bằng ánh mắt không thể tin nổi hỏi:
"Mẹ...!mẹ đang làm cái gì vậy?"
Lục Vân không ngờ tình cảnh này lại bị Trình Ngọc bắt gặp có chút lúng túng.
"Mẹ...!mẹ..."
"Mẹ càng ngày càng quá đáng rồi." Trình Ngọc kéo Trình Dư ra sau lưng, nhìn người được gọi là mẹ ruột mà càng ngày càng thất vọng.
"Con từng thấy nhiều nhà thiên vị em hơn anh vì em nhỏ hơn, cần được chăm sóc hơn, nhưng con là con mẹ cũng không hiểu được bố mẹ đang nghĩ gì đấy."
"Cho dù trước kia mẹ không muốn sinh thêm đi chăng nữa thì một khi đã có sự xuất hiện của em ấy mẹ phải chịu trách nhiệm.
Nuôi con ăn học không phải là nghĩa vụ của bố mẹ hay sao? Tại sao mẹ lại cứ lấy việc này ra để nói như là em ấy mắc nợ không bằng? Kể cả em ấy không được tài giỏi, không thông minh như người khác thì em ấy cũng là con của mẹ, bao nhiêu năm qua mẹ cũng dùng tiền của em ấy làm ra."
Trình Dư hiểu rõ Lục Vân là người trước nay