Trở lại công ty Trình Dư cứ cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn cậu hơi kì lạ, bình thường cậu chỉ sắp xếp lại sổ sách cũng không hay giao tiếp với mọi người cho lắm, đi qua còn không ai chào hỏi chứ đừng nói đến từ khi bước vào cửa đã bao nhiêu người quay qua nhìn cậu rồi chỉ chỏ.
Cậu có linh cảm không tốt nhưng lại không biết do đâu, làm việc ở đây vài tháng tuy không được xuất sắc nhưng cậu cũng chắc chắn rằng mình không thể phạm phải sai sót gì, cũng không gây ra lỗi gì lớn, tại sao mọi người lại nhìn cậu như vậy?
Vừa ngồi vào chỗ Trình Dư lên tiếng định hỏi người bên cạnh, nào ngờ cô gái đó nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường nhích hẳn sang một bên, người khác cũng bày ra bộ dạng như vậy, cho dù có ngốc đến đâu cũng biết họ cố ý lảng tránh.
Trình Dư cố gắng gạt bỏ không khí kì lạ này sang một bên, không hiểu sao mới xin nghỉ một ngày đã thành như vậy, cậu bắt đầu thực hiện công việc của mình ngồi đối chiếu lại số liệu hồ sơ so với bản gốc, vì sợ nhầm nên cố ý xem đi xem lại hai ba lần.
Trong phòng làm việc có tiếng bàn phím cũng có tiếng nói chuyện thỉnh thoảng có thêm tiếng cười, Trình Dư mải làm việc của mình nên không để ý đến xung quanh, cho đến tận khi có người cố ý cao giọng, dường như là muốn để tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
"Trên đời ngày có nhiều người đáng sợ thật đấy, nhìn hiền lành tưởng ngoan ngoãn không ngờ lại trèo lên giường đối tác chỉ vì muốn nhanh kí hợp đồng, bản thân là đàn ông mà hèn hạ như vậy, có ai ngờ nổi không."
"Nghe nói đối tác bên kia vừa đẹp trai vừa bảnh bao, nếu không phải là gay tôi mà trèo được thì cũng trèo luôn ấy."
"Thôi thôi đi, chúng ta như vậy làm gì mà có cửa.
Ít ra thì cũng phải như Trình Dư đây này."
Sau đó là một tràng cười phá lên.
Trình Dư ngừng việc đang làm lại ngẩng đầu nhìn về phía đám người nọ, họ không những không sợ khi nói xấu bị chính chủ nghe thấy còn hất cằm lên khiêu khích: "Làm sao? Cậu trừng tôi làm cái gì, tôi nói không đúng à?"
Trình Dư hoảng sợ hỏi: "Các người nói vậy là có ý gì?"
"Ý gì?" Cô gái kia che miệng cười: "Tôi nói này, cả công ty này đều biết rồi cậu còn giả vờ giả vịt.
Cậu lên nhóm trong công ty mà xem ảnh cũng rõ ràng, còn ra vẻ cái gì?"
Ở công ty nào cũng sẽ có một nhóm chat để tiện trao đổi công việc và một nhóm chung đăng những thông tin liên quan đến công ty, nhóm chung này chủ yếu để tán nhảm nên Trình Dư không tham gia, hai ba hôm nay về quê nên càng không hay chuyện gì.
Cậu vừa muốn lôi điện thoại ra xem thử đã nghe thấy tiếng Lã Tứ lớn tiếng quát:
"Ở đây nói năng linh tinh cái gì vậy? Mau làm việc đi!"
Thấy có quản lý đến những người xung quanh cũng vội vàng ngồi vào bàn làm việc, Lã Tứ đến gần Trình Dư nói: "Cậu đi theo tôi."
Trình Dư mím môi vội cất điện thoại lại cúi đầu đi theo Lã Tứ, cả đoạn đường cậu luôn thấp thỏm không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ ngày hôm đó đi bàn hợp đồng với trưởng phòng Cao có ai nhìn thấy cậu và Tạ Lâm đi chung với nhau rồi sao?
Lã Tứ dẫn cậu vào trong phòng làm việc riêng đóng kín cửa lại, cũng không tỏ vẻ mặt tức giận chỉ bảo cậu ngồi xuống ghế trước mặt, Trình Dư lúng túng nói: "Chuyện vừa rồi..."
Lã Tứ cắt ngang lời cậu: "Bên trên có quyết định xuống cho cậu làm phó quản lý nhóm D.
Nghe nói khách hàng mà hôm cậu đi gặp với tổ trưởng Cao kí một hợp đồng rất lớn, cấp trên hài lòng nên quyết định thăng chức cho cậu."
Trình Dư giật mình ngẩng đầu lên hỏi: "Nhưng mà em...!nếu có khen thì khen trưởng phòng Cao chứ sao lại nhắc đến em?"
"Cậu không biết à?" Lã Tứ cũng không biết là cậu nói thật hay nói dối, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh gấp hồ sơ trong tay lại nói: "Vốn dĩ cấp trên cũng không biết là nhờ có công của cậu, lúc đầu còn thấy khó hiểu vì sao bên kia lại đồng ý kí hợp đồng nhanh như vậy, cho đến khi bức ảnh hôm qua bị lan truyền trong nhóm, như cậu thấy đấy, đã mất công phí sức như vậy thì cứ