Trình Dư mượn buổi tiệc này để đi tạo mối quan hệ, suốt những năm nay hoạt động xã giao nhiều nên chuyện này không còn xa lạ gì với cậu, hơn nữa còn rất thành thục là đằng khác.
Có người nghe đến tên JMN thì hơi dè chừng, nhưng Trình Dư cũng biết điều không vội nhắc tới chuyện hợp tác, chỉ bảo rằng cậu mới về nước còn nhiều chuyện cần tìm hiểu, vậy mà quả thật lấy được không ít thông tin.
Sở dĩ doanh nghiệp quanh thành phố Hạ tránh công ty của cậu như tránh tà bởi vì Vương Hỷ làm việc rất ngang ngược, lúc nào cũng trả tiền nguyên vật liệu muộn, chỉ nhập vào số lượng hàng rất nhỏ, sau khi lộ ra nguyên vật liệu không đạt tiêu chuẩn lại đổ cho công ty đối tác, dĩ nhiên không ai muốn chạm vào cục than phỏng tay này.
Trình Dư càng nghe càng nhiến răng nghiến lợi thầm chửi tên Vương Hỷ kia hàng trăm lần, cũng bởi vì hắn ta nên bây giờ mới khó xử lý như vậy.
Nghe nói nhà bên ngoại của Vương Hỷ còn dính líu đến xã hội đen nên chẳng ai muốn động, tốt nhất là không hợp tác.
Trình Dư vẫn như cũ nở nụ cười điềm tĩnh trên môi, sự xuất hiện của cậu khiến không ít người âm thầm đánh giá, nhìn cậu nghe chi nhánh trong nước bị giao cho một tên khốn nạn như vậy cũng không tỏ thái độ gì khiến ai cũng bất ngờ.
Thật ra trong lòng Trình Dư lại âm thầm có tính toán khác, đúng lúc này có một vị trung niên bước vào, người ông hơi bất tiện nên một tay chống gậy nhưng không vì thế mà giảm bớt oai phong, ông vừa xuất hiện đã không ít người xúm lại chào hỏi đủ biết địa vị không thể coi thường.
Trình Dư lui vào một góc không làm theo đám đông mà im lặng đứng một bên quan sát, cuối cùng sự khác biệt của cậu đã làm Nguyên Dũng chú ý, cậu không ngờ ông lại chủ động tiến đến bắt chuyện với cậu trước.
Nguyên Dũng nở nụ cười hiền hòa hỏi: "Chàng trai trẻ, nhìn cậu rất lạ đây là lần đầu tiên đến thành phố Hạ sao?"
Trình Dư cúi người xuống chào hỏi, không vội vàng mà bình tĩnh đáp: "Ngài Nguyên thật là tinh tường, không ngờ một người không có gì nổi bật như cháu ngài cũng nhìn ra.
"
"Người giàu ở thành phố Hạ này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, ta còn lạ gì chứ.
Nhìn cậu rất vừa mắt, nào lại đâu uống một chén.
"
"Vậy cháu không khách khí nữa.
"
Chỉ nhờ một hai câu mà Trình Dư có thể nói chuyện rất vui vẻ với Nguyên Dũng khiến không ít người nhìn về phía này, vừa rồi còn nhiều người không để ý nhưng hiện tại ai cũng phải nhìn cậu bằng con mắt khác.
Nguyên Dũng là một trong những người có địa vị ở thành phố Hạ, không phải chỉ đơn thuần là có vốn tài sản lớn, quan trọng là ông được rất nhiều người nể mặt, nếu có được sự giúp đỡ của ông không khác gì bám được một cây cổ thụ lớn, chính vì thế lúc ông mới đến mới có rất nhiều người ra mặt muốn lấy lòng.
Tạ Lâm không để ý đến chuyện đó, từ đầu tới cuối Phó Dương nói gì anh cũng chỉ đáp nửa vời một hai câu cho có lệ nhìn cậu không rời mắt, lúc thấy Trình Dư cầm chén rượu vang lên anh suýt chút nữa đã tiến lên ngăn cậu lại, trong trí nhớ của anh tửu lượng của cậu rất kém, kể cả là rượu vang một hai ngụm cũng đủ làm cậu say.
Nhưng anh chưa kịp đi đến Trình Dư đã uống cạn hết ly rượu trên tay, mặt không chút thay đổi để cho nhân viên rót cho cậu một chén mới.
Nhìn thấy cậu thành thạo như vậy Tạ Lâm rũ mắt xuống, anh không biết cảm xúc hiện tại trong lòng là gì, cuối cùng vẫn cố rời mắt đi