Nghe những lời như vậy của Tạ Lâm Trình Dư thật sự không biết nên trả lời như thế nào, cậu khó xử tránh mặt đi hướng khác.
Tạ Lâm nhìn thấy cậu né tránh cũng không làm khó cậu thêm.
"Em yên tâm đi, tôi nói là làm được.
Sẽ không để cuộc sống của em có ảnh hưởng gì, là tôi mặt dày theo đuổi em, không liên quan đến em."
"Sao anh lại đột nhiên như vậy..."
Cậu cảm thấy hơi buồn cười, năm xưa rõ ràng cậu thích anh như vậy anh không chịu đáp lại dù chỉ một chút.
Hiện tại lại nói cái gì mà theo đuổi, hai người đâu thể như xưa được nữa.
Trình Dư thở dài, hạ giọng đuổi người: "Cũng muộn rồi, anh trở về phòng đi."
Tạ Lâm gật đầu, trước khi về anh lên tiếng hỏi: "Ngày mai tôi đưa em đi làm được không?"
"Tôi có tài xế đưa đón rồi."
"Tôi biết." Tạ Lâm nhìn cậu nói: "Nhưng tôi vẫn muốn đưa em đi, có được không?"
"Công ty của tôi và của anh khác hướng nhau, sẽ không tiện."
"Tôi thấy nó tiện thì sẽ tiện."
Cậu mím môi nhìn anh khó chịu hỏi: "Thời gian trước không phải anh bận lắm sao? Cũng không thấy xuất hiện trước mặt tôi lần nào, sao bây giờ rảnh vậy?"
Tạ Lâm hơi mỉm cười đáp: "Lúc đó vừa nhận chức phó chủ tịch nên còn nhiều việc cần xử lý, bây giờ sắp xếp cũng gần xong, có thể chuyên tâm vào theo đuổi em được rồi."
Trình Dư không hiểu sao chỉ sau vài năm không gặp, Tạ Lâm mở miệng ra nói câu nào là bực mình câu đấy.
Nếu anh giỏi nói ngọt như vậy trước mặt người khác thì ong bướm bên cạnh anh đã nhiều đến mức bâu kín luôn rồi, làm gì còn thời gian ngồi ở đây giở trò trước mặt cậu.
Khó khăn lắm mới đuổi được Tạ Lâm đi, Trình Dư quyết định phải nhanh nhanh kiếm một căn nhà, dù sao ngày mai Lương Niên cũng về nước, vừa hay có thể dùng.
Trước lúc đi ngủ Trình Dư lại nhận được tin nhắn của Tạ Lâm.
Tạ Lâm: [Ngày mai tôi đi đưa em đi làm nhé?]
Trình Dư: [Mai tôi phải ra sân bay đón bạn.]
Tạ Lâm: [Vậy tôi sẽ đi sân bay cùng em.]
Cậu đang muốn nhắn tin từ chối thì tài xế của cậu vừa lúc nhắn tin nói ngày mai có việc không thể đến, còn nói sẽ tìm người khác lái thay vài hôm.
Nhưng mỗi lần cậu tiếp xúc với người lạ mặt sẽ cảm thấy hơi khó chịu, đang lúc do dự thì Tạ Lâm lại gửi tin nhắn đến.
Tạ Lâm: [Tôi báo nghỉ ở công ty rồi, sân bay đông người, em không ngồi xe của tôi nhưng để tôi đi cùng cầm hộ đồ cũng được.]
Anh đã nói đến vậy Trình Dư cũng không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý, dù sao cậu cũng đang ngại gọi lái xe thuê.
Nhưng cậu cố tình nhắn thêm để Tạ Lâm hết hy vọng.
Trình Dư: [Anh có biết tôi đi đón ai không?]
Tạ Lâm: [...Lương Niên?]
Trình Dư: [Đúng vậy.
Trong thời gian ở Mỹ cậu ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, không những thế chúng tôi còn sống cùng nhau, đợt này về chắc cậu ấy sẽ ở chung với tôi.]
Gửi xong tin nhắn này thật lâu sau cũng không thấy Tạ Lâm trả lời, cậu mong khi Tạ Lâm nghe được những lời này sẽ hết hy vọng hoàn toàn với cậu, đâu ai muốn chấp nhận người yêu của mình sống chung với người khác trong vài năm liền, rồi anh sẽ cảm thấy cậu rất khác trước, dần sẽ chán ghét thôi.
Trong lúc cậu đang nghĩ Tạ Lâm muốn từ bỏ thì anh lại gửi tin nhắn đến.
Tạ Lâm: [Ngày mai chờ tôi.]
Trình Dư kinh ngạc nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu, cậu không ngờ anh lại vẫn chịu đi theo, nếu là trước kia anh nhất định sẽ...!Cậu bực bội ném điện thoại sang một bên trùm chăn đi ngủ.
Phía bên kia Tạ Lâm lại không thể ngủ được một chút nào, anh nhìn chằm chằm vào ba chữ "sống cùng nhau" mà cảm giác ghen tỵ cùng