Nhìn thấy Trình Dư quay lại Tạ Lâm cực kỳ vui vẻ, đầu còn quấn băng gạc mà miệng vẫn thỉnh thoảng cong lên cười, ngay cả khi trên xe anh cũng vẫn lén lút quay qua nhìn Trình Dư.
Một hai lần thì không nói nhưng Tạ Lâm thể hiện quá đà khiến Trình Dư hết sức mất tự nhiên, cậu tức giận:
"Anh còn nhìn là tôi xuống xe đấy."
Tạ Lâm biết điều hơn thật sự ngồi im không dám nhìn nhiều.
Đúng lúc này điện thoại của anh cũng vang lên, không biết đầu dây bên kia nói gì chỉ thấy sắc mặt của anh bỗng nhiên nghiêm túc lại lạnh lùng nói:
"Đưa hai tên đó đến sở cảnh sát, còn thì xử lý đi."
Trình Dư vểnh tai lên hóng hớt nghe ngóng, mặc dù anh nói rất ngắn gọn nhưng cậu vẫn hiểu được là đang nói tới hai tên hôm qua.
Chờ Tạ Lâm cúp điện thoại cậu ngập ngừng hỏi:
"Bắt được thủ phạm rồi hả?"
"Ừ.
Bị bảo vệ bắt tại chỗ hôm đó luôn rồi."
"...Nhằm vào tôi đúng không?"
Tạ Lâm ngập ngừng một lúc cuối cùng vẫn lảng tránh câu hỏi của cậu.
"Em yên tâm tôi sẽ giải quyết gọn gàng."
"Đúng thật là tôi rồi."
Bàn tay cậu gõ nhẹ lên vô lăng cười nhạt một tiếng, có chút không vui nói: "Tôi cũng không phải trẻ con có quyền biết chuyện liên quan đến mình, làm phiền anh cũng đừng giấu những chuyện liên quan trực tiếp đến tôi."
Tạ Lâm thấy cậu muốn nổi giận trong lòng lập tức sốt sắng cả lên, anh cũng không dám giấu nữa lập tức kể lại.
"Lần trước Vương Hỷ đăng ảnh của tôi và em lên mạng xã hội, tôi có dùng vài thủ đoạn để cảnh cáo hắn và gia đình hắn.
Hình như bố của Vương Hỷ trừng phạt hắn hơi nặng thì phải, vậy nên..."
"Vậy nên hắn ta không dám trả thù anh quay sang định cho tôi một bài học đúng không?"
"...Đúng."
Ngày trước Lương Niên có nói với cậu gia đình của Vương Hỷ còn dính dáng đến xã hội đen, nhưng nhìn hai tên hôm qua rất nghiệp dư giống như là người được thuê đến thì hơn.
Có lẽ gia đình của Vương Hỷ không cho phép hắn ta đụng tới cậu nên mới dùng cách này, nếu không phải có Tạ Lâm ở đằng sau âm thầm che chở cậu cũng không biết mình đụng phải hạng người gì nữa, ở xã hội hiện đại có pháp luật bảo vệ mà còn dám thuê người đánh ngay tại nơi công cộng.
Từ khi về nước tới giờ Tạ Lâm âm thầm giúp cậu trong việc làm ăn, sau đó lại giúp cậu giải quyết những người ngáng chân, còn công khai nói muốn theo đuổi cậu.
Thật sự không biết là anh muốn giở trò gì.
Hai người rất nhanh đã đến bệnh viện K, như Trần Triết nói bệnh viện này là bệnh viện tư nhân nên ngay cả lối vào cũng có lối riêng thật sự rất kín đáo.
Tạ Lâm nói với cậu anh và Trần Triết và cả Lương Vỹ nữa đều là bạn thân từ hồi còn nhỏ, cùng học chung trường nên rất thân thiết.
Trần Triết tốt nghiệp loại xuất sắc của trường Đại học Y quốc gia, cậu ta vừa là trưởng khoa ngoại của bệnh viện K vừa là con của viện trưởng bệnh viện này.
Trình Dư nghe xong mới vỡ lẽ, thảo nào hôm qua nhìn Trần Triết thản nhiên như vậy, thì ra là có quen biết với Tạ Lâm, không thì trên đời này làm gì có bác sĩ nào vô tâm với bệnh nhân của mình như thế.
Khi cậu và Tạ Lâm đến phòng làm việc của Trần Triết, nhân viên lễ tân báo hắn còn đang khám cho bệnh nhân nên dặn hai người ngồi chờ một chút.
Tạ Lâm cằn nhằn:
"Rõ ràng là hẹn trước, cậu ta cố ý đấy."
Trình Dư vẫn còn cảm thấy kỳ lạ vì Trần Triết biết đến mình, cậu quay qua Tạ Lâm hỏi: "Hình như bạn của anh biết tôi?"
"Tôi công khai đăng bài theo đuổi em trên mạng xã hội, em nói thử xem có ai không biết?"
Trình Dư nhìn anh không biết có nên từ chối thẳng thừng không thì Tạ Lâm đột nhiên chuyển đề tài nhanh như gió, anh nói:
"Em định ở lại nước làm việc luôn thuê khách sạn thời gian dài cũng không hợp lý cho lắm, tiện thể tôi có vài căn nhà, em muốn xem thử không?"
Đúng là Trình Dư đang có ý định tìm mua nhà thật, nhưng Tạ Lâm giúp đỡ nhiều cậu thật sự rất ngại, đang muốn từ chối anh lại giở giọng của người kinh doanh ra dỗ dành.
"Khách sạn an ninh cũng không được đảm bảo cho lắm, thời gian này em vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Nói gì thì nói về lĩnh vực bất động sản Phong Viễn vẫn đứng đầu cả nước, tôi nói muốn giới thiệu cho em thật sự chỉ là giới thiệu còn tiền em tự trả, em không cần phải cảm thấy ngại."
Tạ Lâm đã nói đến mức đó thì Trình Dư cũng không tiện từ chối thêm, nếu không ngược lại cậu trở thành người nhỏ nhen, cậu đồng ý: "Vậy được rồi, nhờ cả vào anh."
Tạ Lâm mỉm cười vui vẻ, đúng lúc này y tá cũng cho gọi Tạ Lâm vào, anh đứng dậy nói: "Em chờ tôi một chút."
Trình Dư gật gật đầu, trong lúc nhàm chán lại lôi điện thoại ra nghịch.
Thật may là vết thương của Tạ Lâm không lớn lắm, Trần Triết dặn