Tạ Lâm tự nói xong lại ngả lưng ra sau ghế giọng nói có đôi phần giễu cợt.
"Không biết cũng phải thôi, vốn dĩ cậu đâu có nghĩ rằng tôi sẽ đi cùng em ấy đến đây, đúng không?"
Trình Dư từ đầu đến cuối không chen vào được câu nào, cho dù Tạ Lâm không nói rõ nhưng cậu cũng lờ mờ hiểu được người ngồi trước mặt này có chút gì đó liên quan đến Triệu Mặc.
Hai người không ngừng đối chọi nhau qua ánh mắt, ngay khi Trình Dư nghĩ Triệu Hoài sắp phá vỡ khuôn mặt tươi cười xuống thì bỗng nhiên hắn ta cười phá lên.
"Không ngờ là phó chủ tịch Tạ thích đùa như vậy đấy, đây là ngoài đời thực có phải tiểu thuyết đâu, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy."
"Mong là như thế." Tạ Lâm cũng nâng chén rượu lên, cười như không cười đáp trả lại.
Vì khúc mắc này nên cuối cùng Trình Dư cũng không ký hợp đồng với công ty của Triệu Hoài, mặc dù điều kiện đưa ra đều rất tốt nhưng cậu vẫn lựa chọn tin vào Tạ Lâm.
Nói chuyện thêm một lúc cậu với Tạ Lâm cũng đứng dậy rời đi, cậu vừa định lên tiếng hỏi Tạ Lâm thì bỗng nhiên nhìn thấy một người thân cao dáng dài đứng chắn ở cửa.
Người đàn ông kia rất cao phải trên 1m8, bộ dáng lại lười nhác tựa vào tường, tay cầm một chiếc khăn màu trắng liên tục lau tay, thấy hai người họ đi đến cũng chẳng thèm phản ứng.
Tạ Lâm đứng cách hắn một đoạn, nói: "Tôi lại nợ cậu một ân tình."
"Ân tình này không phải nói miệng là xong đâu, chi bằng bây giờ cậu trả đi."
"Cậu muốn gì?"
Người đàn ông kia nhếch môi cười đột nhiên đứng thẳng dậy, lung tung ném khăn vừa rồi vào thùng rác, hắn nghiêng đầu nhìn sang Trình Dư đứng đằng sau Tạ Lâm ngả ngớn nói: "Người này cũng không tệ, hay là..."
"Nghiêm Chấn, đây không phải là chuyện cậu có thể đùa."
Sắc mặt Nghiêm Chấn vì những lời này bỗng chốc đen đi, mặc dù vẻ ngoài của Nghiêm Chấn trông không đến nỗi nhưng ánh mắt lại cực kỳ tàn ác khiến Trình Dư dâng lên cảm giác sợ hãi, cậu bất giác nắm lấy tay Tạ Lâm chặt hơn.
Hai người cứ ngấm ngầm đấu tranh nhau khoảng vài phút, cuối cùng Nghiêm Chấn cũng chịu thua bỏ lại một câu "Làm ơn mắc oán" rồi cứ thế xoay người đi thẳng.
Làm cậu còn sợ hai người như sắp đánh nhau đến nơi.
Tạ Lâm quay sang Trình Dư giải thích: "Tính cách cậu ta là vậy đấy em đừng để ý."
Trình Dư lắc đầu, có lẽ đây chính là cậu cả nhà họ Nghiêm mà vừa rồi Tạ Lâm nhắc đến.
Lúc đi qua thùng rác vừa rồi Nghiêm Chấn ném khăn xuống Trình Dư vô tình trông thấy vết máu, cậu vội vàng rời mắt bước nhanh theo bước chân của Tạ Lâm.
Thời gian hai người ở đây chỉ có ba bốn tiếng lúc rời đi mới chỉ đầu giờ chiều, sở dĩ mùa đông rất ít mưa không hiểu sao đột nhiên lại có mưa phùn.
Tuy ở đây chỉ cách thành phố hơn chục cây nhưng địa hình cao hơn hẳn, mưa xuống đường trơn nên trong lúc lái xe Tạ Lâm đi chậm hơn một chút.
"Anh lái xe cẩn thận."
Cho dù biết khả năng lái xe của Tạ Lâm không tệ nhưng Trình Dư vẫn không nhịn được dặn dò.
Tạ Lâm mỉm cười, tay gõ nhẹ lên vô lăng nói: "Yên tâm, anh không để em xảy ra chuyện gì đâu."
Trình Dư biết anh cố tình trêu đùa nên không thèm đáp lại, quay mặt về phía cửa sổ ngắm nhìn hình ảnh mở ảo qua tấm kính.
Cứ tưởng rằng chỉ là cơn mưa phùn không ngờ càng đi mưa rơi càng nặng hạt, có lẽ thời gian tới nhiệt độ sẽ càng xuống thấp.
Vì thời tiết xấu nên đoạn đường này không có nhiều xe qua lại, chiếc Bentley đen bóng chạy băng băng trên đường, vì đảm bảo an toàn nên Tạ Lâm chỉ đi với tốc độ rất chậm, nếu có người đi đằng sau không kiên nhẫn chắc chắn sẽ vượt lên trước.
Lúc đầu Trình Dư cũng không để ý lắm, đằng sau họ luôn có một chiếc xe màu đen bám sát, theo lẽ thường mà Trình Dư vừa nghĩ đến vừa rồi hẳn là không có một ai có đủ kiên nhẫn để đi theo sau lâu như vậy.
Chiếc xe đó không vượt, cũng không bám quá gần mà cứ chầm chậm đi cách họ một đoạn.
Cậu cảm thấy có gì đó không đúng muốn báo hiệu cho Tạ Lâm nhưng có lẽ anh đã phát hiện ra nó từ sớm, ánh mắt chăm chú quan sát qua kính chiếu hậu, sắc mặt kém đi thấy rõ.
Trình Dư hiểu ý cũng không lên tiếng, thế nhưng không nhịn được cảm thấy căng thẳng.
Tạ Lâm càng thả chậm tốc độ còn chưa đến