Khi Chu Tự Thư ra ngoài, Hạ Hành đang ngồi trong phòng khách, xử lý tài liệu để lại ngày hôm trước.
"Khanh Khanh đi ra ngoài sao?"
Chu Tự Thư vừa đổi giày vừa gật đầu, tùy ý nói: "Em đi gặp một người."
Tim Hạ Hành thắt lại, trong đầu lóe lên một cái tên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Tự Thư, ánh mắt sắc bén lạnh lùng.
Dường như nhận ra ánh mắt không thiện cảm phía sau, Chu Tự Thư vừa xỏ giày liền đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn Hạ Hành, khóe mắt mang theo ý cười hỏi: "Làm sao vậy, anh trai?"
Thấy bộ dáng Chu Tự Thư vô hại như không có chuyện gì xảy ra, Hạ Hành không khỏi siết chặt văn kiện trong tay.
Hắn nhắm mắt lại để bình tĩnh lại cảm xúc quá mức của mình.
"Được, chú ý an toàn."
Không phải Hạ Hành không muốn ngăn cản cậu, mặc dù hắn đã đoán được Chu Tự thư sẽ gặp ai, thậm chí còn dự đoán rằng mọi thứ có thể sẽ thay đổi sau ngày hôm nay, nhưng cuối cùng tất cả những gì hắn nói chỉ là "Chú ý an toàn".
Chu Tự Thư không di chuyển, cậu đứng đó nhìn Hạ Hành một lúc lâu, nhìn vẻ mặt của Hạ Hành, cậu cảm thấy thú vị.
Ánh mắt của Hạ Hành rõ ràng bán đứng hắn, người này rõ ràng không muốn cậu đi ra ngoài, nhưng hắn vẫn cố gắng giả bộ ôn nhu.
"Anh, anh không hỏi em muốn đi gặp ai sao?" Chu Tự Thư hỏi câu hỏi mà Hạ hành không hỏi.
Cậu khép hờ mắt đứng ở cửa ra vào, dựa vào tủ giày, giọng điệu mang theo ý cười, trong nụ cười có chút châm chọc.
Hạ Hành sửng sốt một chút, ánh mắt có chút mờ mịt, tựa hồ không hiểu lời nói Chu Tự Thư.
"Anh trai không sợ em biến mất sao?" Chu Tự Thư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong vườn có một mảng lớn hoa nở rực rỡ.
Cậu chợt nhớ đến chiếc bình cậu đập vỡ cách đây không lâu, và những bông hoa trong bình.
Vậy nếu nó có vẻ đẹp như này thì sao? Nó sẽ dễ dàng bị phá huỷ vào thời điểm nó không được yêu thích.
"Anh, Chu Tự Thư là người như thế nào? Cậu ấy có giống Khanh Khanh không, cậu ấy có người yêu yêu cậu ấy giống như anh trai yêu Khanh Khanh không?" Chu Tự Thư thu hồi tầm mắt, quay về phía Hạ Hành lần nữa, nhẹ nhàng hỏi.
Nỗi tuyệt vọng lan rộng, dệt thành một tấm lưới lớn, bao trùm.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Độ Ta
2.
Đáp Lại Lời Yêu
3.
Tình Yêu Không Trông Thấy
4.
Kính - Song Thành
=====================================
Hạ Hành bị mắc kẹt trong đó và không thể nói nên lời, hắn nhìn Chu Tự Thư, đôi mắt hắn đờ đẫn, rơi vào trầm tư.
Chu Tự Thư là người như thế nào?
Dường như đã quá lâu, hắn không nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên gặp Chu Tự Thư.
Chu Tự Thư như thế nào vào thời điểm đó? Ấn tượng mơ hồ duy nhất còn sót lại trong ký ức của hắn là hắn đến trường đón Hạ Khanh, tình cờ đi ngang qua sân bóng rổ, thiếu niên đang reo hò vì thắng trận nở một nụ cười khoa trương, ánh sáng chiếu từ bầu trời cũng dát vàng lên cơ thể thiếu niên.
Thiếu niên đã từng rất tươi đẹp.
Mà bây giờ người đứng trước mặt hắn, vô hồn, trên miệng nở một nụ cười quỷ dị, đã mất đi hình dáng ban đầu từ lâu.
"Anh, em đi ra