Tên: 空白页 Không Bạch Hiệt (Trang giấy trống)
Tác giả: 文字爱好者3 (Văn Tự Ái Hảo Giả 3)
Thể loại: Trước thâm tình sau tra Công × Thiện lương nghèo nàn nhiều bệnh Thụ, Công hiểu lầm thụ, TRƯỚC ngược SAU ngược, HE
Edit: #TTK
Truyện được làm theo đam mê chỉ số đúng được 75% về nội dung, và ngôn từ sẽ không hề có độ chính xác
___________&&&&__________
CHƯƠNG 16
Ngồi trên chuyến xe đường dài, có nhiều hơn bốn mươi trạm, gần như là khoảng cách đến điểm cuối.
Cậu nghĩ rằng đi loại xe này rẻ hơn những chuyến xe buýt dừng nửa chặn, và nó có thể ngủ từ đầu buổi đến cuối buổi ở trên xe.
Nhưng cậu không thể tìm thấy một tư thế ngủ nào thoải mái, tâm trí liên tục hiện một hình ảnh của tinh tế.
Ở lối vào thang máy, một người phụ nữ dịu dàng và thuần khiết với dáng người cao thẳng tắp, màu đen phác họa hình dáng uyển chuyển trong chiếc váy màu xanh nước biển.
Cô ấy cầm một túi nilon bằng cả hai tay và những ngón tay siết chặt miệng túi của cô ấy có thể mơ hồ nhìn thấy thịt và rau trong đó.
Nhìn sơ qua cậu cũng có thể biết được món trên là thịt bò ngon, trước kia sống với Đỗ Triết, Đỗ Triết thích ăn cà ri bò.
Cậu lại rất lười biếng làm việc này, chọn đi chọn lại từ chợ rau.
Rồi khi học được cách phân biệt giữa miếng thịt bò ngon và miếng thịt bò không ngon, với nguyên liệu độc nhất vô nhị từ cà ri, Đỗ Triết ăn xong muốn liếm luôn cả đáy nồi.
Vì vậy, cậu vô thức dừng lại, liền nhìn thấy cô từ thang máy đi thẳng đến cửa nhà Đỗ Triết, lấy chìa khóa ra mở cửa như chủ nhân của nơi đây vậy.
Cậu có một chút đố kỵ với việc này
Liền nghiêng đầu vuốt vuốt ngực mình.
À phải rồi!...!Sẽ rất sớm thôi....!
May mắn thay, cậu đã rời khỏi nhà sớm hơn một giây.
Gió bên ngoài rì rào ở đỉnh đầu, tối hôm qua giày dép, tất chân ướt sũng chưa khô, vài phút gió luồng vào khi cửa xe mở ra, thật là mát rượi..
Chiếc ô nát nhỏ giọt nước được đặt dưới ghế xe buýt, một tay cậu dựa vào cửa kính xe buýt, tay kia cầm bộ quần áo bẩn đã thay, mùi xe buýt khiến cậu buồn nôn.
Người không biết cứ tưởng cậu đang mang thai, lúc trước phản ứng khi mang thai rất nghiêm trọng.
Trên xe không kiềm chế được nôn mửa khiến người đi đường bịt mũi, buồn nôn, chỉ biết tìm một trạm gần đó rồi vội vã đi xuống xe, tay cầm bao nilon nôn thốc nôn tháo, mắt đỏ hoe, ngồi thẫn thờ bên thùng rác, mọi người đi ngang qua đều nghĩ cậu bị thần kinh.
Để tránh những rắc rối quen thuộc đó, cậu nhét thêm vài viên thuốc và đợi tác dụng của những viên thuốc lan trong cổ họng, ngã đầu vào thành ghế, duỗi thẳng đôi chân dài về phía trước, như muốn tìm chút thoải mái.
Cậu đã ngủ suốt quãng đường ở tư thế nửa thân, và buộc mình phải thức dậy trước khi đến nơi.
Xuống xe, cậu cố tình đi vòng vào quán bán bánh ven đường.
Đưa cho ông chủ bốn tệ, bao gồm hai hai tệ mà cậu đã nợ ông ta trước đây.
Giữa món bánh hấp một tệ và hai tệ, cậu không ngần ngại mua một cái hai tệ và ôm vào lòng.
Không thể ăn được, kiếp này không thể ăn lại được.
Ông chủ là một người quen, thấy nước da của cậu xấu hơn mấy ngày trước, ông ta hỏi: "Cậu bị sao vậy? Thiếu gia à, nếu cậu có bệnh thì phải đến bệnh viện."
A Tá chỉ vào màu xám trên tóc mình, và mỉm cười: "Tôi đã già rồi."
Ông chủ trợn tròn mắt: "Ồ, vậy thì cậu phải bảo dưỡng tốt sức khỏe mình.
Ngày đó cô bé xinh đẹp đó là cháu gái của câụ sao?"
Cậu vui vẻ cười cười, không giải thích, chân có chút mềm nhũn: "vậy tôi về nhà trước."
Về nhà việc đầu tiên là đun nước, việc thứ 2 là vào phòng bật máy tính, việc thứ 3 là đi tắm lại, sau khi ba việc ấy làm xong thì cậu đem tất chân, quần áo ném vào máy giặt đã mua từ chợ đồ cũ,
Tất nhiên giặt máy tốn nhiều điện nước hơn giặt tay, nhưng cậu cũng là người cứng đầu, chẳng hạn như giặt quần áo phải là việc cuối cùng muốn làm trong đời.
Trước khi cho Nhu Nhu ăn, thức ăn rơi ra từ miệng dính vào áo phông của cậu, dù có chà xát thế nào cũng không sạch.
Sau này, khi quần áo cũ, vải bông trở nên sơ hơn và cậu cảm thấy bực bội làm càng mạnh tay hơn.
Thế là hy sinh luôn một chiếc áo phông.
Sau này, khi có tiền, cậu vội vàng đi chợ đồ cũ và mua một chiếc máy giặt, tối đó cậu giải toả đôi tay của mình, chưa kể còn thảnh thơi hơn.
Nhưng bộ đồ mượn của Đỗ Triết tạm thời cần phải khử trùng, nếu không Đỗ Triết kiêu ngạo nhất định sẽ kén chọn.
Cậu ăn hai miếng bánh ngâm qua nước sôi, sau đó bôi một chút thuốc mỡ lên lưng, lật ra còng tay màu xám, còng cổ chân vào cuối giường, ngồi trên giường bất đầu công việc.
Có lẽ vì cậu nhìn thấy mặt Đỗ Triết ôn nhu, liền tràn đầy cảm hứng, nộp bản thảo trước 7 giờ, cũng không bị người biên tập phàn nàn.
Cậu xem nhanh các phần thưởng của các tác giả có công sức của mình trong đó, và tự hỏi mình có được bao nhiêu trong tay, sau khi trừ đi mọi thứ trong tháng này.
Tính sơ sơ rồi - số tiền này thực sự rất khiêm tốn, quả khiêm tốn.
Cậu chống cằm và tự hỏi làm thể nào để kiếm tiền mỗi ngày đây.
Cậu định xuống giường nấu một bát cháo, sau đó uống một chút thuốc, không ngờ sau tiếng va chạm kim loại, khóa cửa bị vặn, Nhu Nhu vội vàng chạy tới, trèo vào, với tốc độ cực nhanh.
Bóp vào tay cậu, khóc lớn....!
Đầu cậu đầy dấu chấm hỏi, quay đầu nhìn thì thấy một người đang đứng bên cửa, bấm nút, và một tiếng "tách", ánh sáng tràn ngập căn phòng nhỏ.
Ánh đèn đột nhiên sáng lên trong không gian tối chói mắt, theo bản năng cậu che đôi mắt của mình, chậm rãi buông ra sau khi nhận ra mình đã thích ứng, sau đó mở mắt ra liền thấy Đỗ Triết đang đứng bên cửa che mũi, chân mày ngang khẽ cau lại.
Cậu nghĩ, chắc do mùi thuốc mỡ quá nồng.
Đỗ Triết đi vào mở cửa sổ cho cậu, xua tan mùi hôi thối, hỏi: "Sao cậu không nghe điện thoại?"
A Tá ngay lập tức trả lời: " Điện thoại bị nước vào nên đã cho vào gạo rồi."
"Cha ơi, con sẽ cho người,.......gọi, woooo..." Nhu Nhu siết chặt hai tay, khóc đến mức giọng khàn đi, và chắc hẳn con bé đã khóc dọc đường.
Ở khía cạnh nào đó, sự mềm mỏng mà Nhu Nhu kiên trì là điều mà cậu rất ngưỡng mộ.
Ví dụ như khóc không giống ai, khóc mãi thôi.
Con gái à, con gái của ta dù hơi khó chịu nhưng vẫn phải dỗ dành.
Chiếc đồng hồ điện thoại mà Đỗ Triết mua cho Nhu Nhu, cậu biết Nhu Nhu không đủ ngoan, mỗi ngày phải xem mấy lần, không nhịn được trêu chọc: "Cha không thể đeo điện thoại của con.
Dây đeo cổ tay nhỏ quá.
Cha mang không được."
Này, khi nói chuyện với con gái, giọng ọc sữa, nghe thế nào mà vẫn cảm thấy nổi da gà.
Nhu Nhu lập tức bịu môi nói: "Ba ba mua cái mới."
"Ba ba..." Cậu liếc nhìn Đỗ Triết, kịp thời bỏ đi chữ "kém", nói: "Khi nào cha rảnh, cha sẽ mua."
"Cha không nghe điện thoại, làm con rất sợ." Nhu Nhu vỗ vỗ ngực, vốn là muốn làm cho cậu dễ chịu.
"Nhu Nhu còn chưa ăn.” Đỗ Triết nhắc nhở, “Cậu mua đồ ăn đi, tôi sẽ nấu cho con bé một ít."
“Này." A Tá lo lắng dừng lại, nhích người ra ngoài, chân kẹp ở cuối giường, suýt nữa lật luôn cả giường - thậm chí quên mất rằng mắt cá chân vẫn đang bị còng, bàn chân bị còng đột nhiên rách ra một lớp da, liền rít lên vì đau.
Nhu Nhu lại khóc to hơn.
Cậu có chút xấu hổ, Đỗ Triết vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thấy dưới chân bị còng lại.
Đỗ Triết sẽ không nghĩ rằng mình có bất kỳ sở thích đặc biệt nào chứ?
Nhưng cậu chỉ có thể an ủi Nhu Nhu vì vậy cậu nháy mắt yêu cầu Đỗ Triết mở còng bằng chìa khóa đặt bên cạnh, sau khi Đỗ Triết mở khóa thì không nói nên lời, cậu chống lại sự choáng váng theo quán tính, ôm Nhu Nhu anh nói với Đỗ Triết chờ mong: "Anh cũng chưa ăn sao? Anh lái xe mệt rồi, để em làm cho."
Không đợi hắn nói cái gì, liền mang dép lê chạy tới phòng bếp, Nhu Nhu ôm lấy cổ của cậu, Đỗ Triết dù thể nào cũng không thể kéo ra, nghiêm giọng nói: "Nhu Nhu, con buông xuống trước."
Nhu Nhu càng khóc lớn hơn: "Con không chịu xuống, con là gấu túi, con muốn ôm cha."
Để chứng minh mình là gấu túi, cô càng kẹp chặt chân mình hơn, bàn tay nhỏ bé gần như bóp chết cậu, thật sự giống như một con gấu túi trong thế giới động vật, ôm chặt lấy thân cây nhiều nhựa sống,
A Tá không biết cười hay khóc, chịu đựng cơn đau của thắt lưng già nua, cậu nói với Đỗ Triết rắng không sao, nhẹ nhàng nói rằng Nhu Nhu đang tùy, để con bé ổn định trước, rồi bảo Đỗ Triết ngồi vào phòng khách.
Để Nhu Nhu dựa vào lưng, dùng nẹp cố định như hồi còn nhỏ, cưng chiều ôm chặt eo con bé.
Rau của Đỗ Triết đang nằm trên bếp, cậu đại khái liếc giá rồi xoay người quay lại.
Nó nằm trên số tài khoản treo trong nhà bếp.
Cũng đồng thời rửa rau, thái rau, xào rau, nấu cơm, cơ thể kiệt quệ, trên lưng còn có tình yêu nặng trĩu, nghĩ đến Đỗ Triết cũng có thể ngồi xuống trước mặt hắn mà ăn.
Một cách yên bình.
Bữa ăn như có ma lực, không thấy mệt chứt nào, lại còn ngân nga một bài hát trong lòng, thật hạnh phúc.
Đỗ Triết ngồi bên ngoài một lúc cho tiêu hóa cơn giận, mới bình tĩnh vào bếp giúp rửa và chọn rau.
.
Đam Mỹ H Văn
Căn bếp vốn dĩ nhỏ, nhưng sau khi hắn vào thì càng chật hơn, cậu vô tình cọ vào da Đỗ Triết khiến cơ thể cậu phản ứng lại, khẽ dựa vào lưng cậu nói: "Cha, tai người đỏ quá,....Ba ơi bật máy lạnh đi!"
Cậu liền ngăn cản: "Không cần, ta không nóng."
Nguyên nhân chính là ngoại trừ khuôn mặt đỏ bừng, những bộ phận khác của cậu đều đông cứng như chui vào tủ đông, dỗ Nhu Nhu làm sao không đổ mồ hôi, sau đó mới bật điều hòa lên, nếu không một tuần cậu sẽ bị cảm lạnh.
Cái nghèo khiến cậu rùng mình.
Nhu Nhu nói một cách quyến rũ: "Cha, con nóng."
Đỗ Triết nhân cơ hội hỏi: "Vậy con có muốn xuống chưa?"
Nhu Nhu ngoan ngoãn gật đầu, hôn một cái bên má cậu: "Cha, con đi xuống đây."
Một lúc sau, đoán chừng ngày mai mình sẽ không thể xuống giường, cậu vừa được giải thoát, lập tức ngồi xổm