Tên: 空白页 Không Bạch Hiệt (Trang giấy trống)
Tác giả: 文字爱好者3 (Văn Tự Ái Hảo Giả 3)
Thể loại: Trước thâm tình sau tra Công × Thiện lương nghèo nàn nhiều bệnh Thụ, Công hiểu lầm thụ, TRƯỚC ngược SAU ngược, HE
Edit: #TTK
Truyện được làm theo đam mê chỉ số đúng được 70% về nội dung, và ngôn từ sẽ không hề có độ chính xác
___________&&&&__________
CHƯƠNG 21
Mấy ngày sau, Đỗ Triết không có trở lại bệnh viện, Vương Duẫn Triết than thở với A Tá, Đỗ Triết mỗi ngày đều gọi điện thoại, còn đúng giờ hơn đồng hồ báo thức, mà hắn chỉ hỏi đúng duy nhất một chuyện.
Tài xế đem đến một chiếc điện thoại thông minh, A Tá mang theo chiếc hộp nhỏ chưa được mở, đương nhiên hắn biết rằng nó không dành cho mình.
Trong đầu nghĩ ngợi lung tung, cũng có thể hiểu được chắc là do điện thoại của mình hỏng quá, hơn nữa Đỗ Triết ở cách xa hàng trăm km không thể quay về nên tài xế gửi điện thoại mới có thể call video cho Nhu Nhu.
A Tá tự động rút thẻ từ đồng hồ điện thoại dành cho trẻ em của Nhu Nhu và đặt nó vào chiếc điện thoại mới.
Hắn mới nhìn thấy thứ này sau khi kiểm tra hộp, trước khi mở gói hàng ra, hắn đã muốn gọi cho Đỗ Triết.
A Tá chưa bao giờ sử dụng điện thoại thông minh, cũng không biết phải làm thế nào.
Vừa lúc đó lại nghe tiếng khẽ rên khóc nấc của Nhu Nhu.
Hắn không muốn ảnh hưởng đến quá trình hồi phục vết thương của Nhu Nhu nên nhanh liền bỏ qua nó.
Thực ra cũng không khó sử dụng, y tá dạy hắn các bước, hắn lập tức ghi nhớ và lặp lại các bước đã làm trước đó, quên mất rằng mình đang trong quá trình thực hành và hoàn thành bước cuối cùng một cách chú tâm nhất.
Một giọng nói từ tính vang lên từ đầu dây bên kia: "Nhu Nhu?"
A Tá giật mình khi nghe thấy âm thanh này.
Không sai sau khi chạm vào nó liền nhanh chóng nhận được hồi đáp từ bên kia: "Á...ừm..ờ..., Em xin lỗi, Nhu Nhu nói là muốn nói chuyện với anh, nên em mới thử.
Em không cố ý.
Anh chờ một chút, chờ một chút a.
"
Như sợ anh hiểu lầm mình đang nói dối, A Tá lập tức đỡ lấy cái thắt lưng đang đau nhức, lon ton đến bên giường đưa điện thoại cho Nhu Nhu: "Baba đến rồi."
Khẽ cảm ơn Daddy, và sau đó liền gọi Baba.
A Tá sợ camera quay được mình, khiến Đỗ Triết nghĩ rằng mình đang làm gì đó để thu hút sự chú ý của anh, giống như trước đây Nhu Nhu đã không gặp Đỗ Triết hai ngày, nếu bị hiểu lầm, Đỗ Triết sẽ tức giận cúp máy, vậy thì Nhu Nhu sẽ cảm thấy buồn.
Hắn phải ngồi cách xa, nhưng hắn thực sự muốn mình cũng được bên cạnh họ.
Có lẽ anh ấy thực sự rất bận, mỗi lần nói chuyện với Nhu Nhu, anh ấy lại bị thúc giục phải đi họp không nói nên lời nên hai ba con đã thực hiện kỷ lục khoảng 20 cuộc gọi video trong một ngày.
Tin vui duy nhất là Nhu Nhu đang hồi phục tốt, gen khỏe mạnh được thừa hưởng hoàn toàn từ Đỗ Triết.
Nhưng A Tá vẫn không dám xem nhẹ, quyết định sẽ cho Nhu Nhu ăn nhiều thức ăn bổ máu hơn trong thời gian tới.
Về vấn đề trách nhiệm giải trình, hiện tại hắn vẫn chưa nghĩ tới.
Ngày thứ hai nhập viện, hiệu trưởng trường mẫu giáo cùng giáo viên đến đông đủ, gửi vài lời chia buồn, còn mong việc lớn thu nhỏ lại thành việc vặt vãnh, A Tá vẫn bất động suốt toàn bộ quá trình, chỉ lắng ngồi lắng nghe họ nói
Không lâu sau khi nhóm người này rời đi, Hoàng Hưng Trạch và gia đình cùng đến, ông bà khóc gần như muốn quỳ xuống, họ muốn thay mặt cháu mình thú nhận sai lầm và xin hắn tha thứ.
Họ không hề biết về thói quen của hắn, họ nói rất nhiều về nó, trước khi họ nhận ra rằng chính Hoàng Hưng Trạch là người thích chiếc áo mưa của Nhu Nhu và muốn xem thử rồi mới xãy ra tai nạn cho Nhu Nhu.
A Tá không thể nghe nổi một lời, và đầu dường như nổ tung muốn bảo tất cả im lặng, hắn cần được yên tĩnh lúc này
Quay đầu lại nhìn Hoàng Hưng Trạch, so với hôm qua đã tốt hơn rồi, hắn cũng không biết phải nói ra cái gì nữa.
A Tá hỏi Nhu Nhu sau khi đã nghe câu chuyện hắn kể vào đêm qua: "Con có tha thứ cho Tiểu Trạch không?"
Nhu Nhu nhẹ giọng đáp: "Ưm...!Bạn ấy đã xin lỗi con! Bạn ấy còn nói với con những hoạt động ở trường vào hôm nay cho con nữa."
Nói xong tròn mắt cong môi, ghé vào lỗ tai A Tá nói: "Bạn ấy về nhà bị ba đánh cho tơi tả, còn nói là rất đau nữa, mặt còn rất đỏ nữa."
"?"
A Tá cố gắng hết sức để nhớ lại, hai đứa trẻ đã giản hoà những hiềm khích trước đó của cả hai.
Hắn vắt óc để bịa ra những câu chuyện, cố gắng giải thích cho Nhu Nhu lý do tại sao lại sai, những thứ cần phải bồi thường và trả tiền.
(Vì A Tá xem tiền là mạng sống nha mn, chắc không ai quên đâu)
Nghe xong, Nhu Nhu bẻ bẻ các khớp ngón tay, nhìn chăm chăm vào hắn, đôi mắt to vô tội: "Nhưng con muốn tha lỗi cho bạn ấy..."
Được rồi, không có gì đẹp là di truyền từ hắn, chỉ có tinh thần ngu ngốc này là di truyền được mười phần trăm của hắn.
Trong tiểu thuyết, người này nên gọi là thiện lương chân chính, hay bị nhầm là bạch liên hoa, nhưng có một cái kết không thể ngờ đến, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ bị tổn hại khắp người.
Hắn không thể chịu được con gái của mình bị tổn hại khắp người.
A Tá vò đầu bứt tóc đau khổ, cmn* có lẽ sắp tốn thêm rất nhiều tiền rồi.
(* Cmn chắc ai cũng biết ha, a tá không hay chửi nên chỉ để 1 câu nhẹ nhàng nhất thôi????)
Làm sao hắn có thể không giống con bé? Về phương diện này, con bé thật giống Đỗ Triết, nếu tha được thì tha, không tha được thì cũng sẽ không bỏ qua.
Với những thứ trong đầu bận rộn cả ngày lẫn đêm, giấc ngủ của hắn gần như bằng không.
Nhưng nhờ Đỗ Triết đặt phòng VIP, các bác sĩ và y tá trực thuờng xuyên bên ngoài, hầu như chỉ cần gọi là sẽ đến ngay, Nhu Nhu cũng sẽ yên tĩnh hơn khi đọc sách tranh, và có thể tự học trong thời gian này.
Vào ban đêm, Nhu Nhu luôn rên rỉ đau đớn đến mức không ngủ được, rồi khóc lóc ầm ĩ, muốn gọi điện cho Đỗ Triết, A Tá cố gắng lý luận với con bé, nói với con bé là nửa đêm rồi.
Bây giờ là bốn giờ và nói baba con đi làm về rất mệt và đã ngủ rồi
Nhu Nhu vì vẫn là người bị bệnh, dỗ cũng vô dụng, hai người bọn họ trừng lớn đôi mắt, Nhu Nhu không muốn nhìn hắn, thậm chí còn tự mình bấm số, người còn thông thạo hơn hắn.
Sau khi đổ chuông một lúc lâu, thì cũng đã được kết nối ở bên kia.
A Tá cúi đầu lắng nghe.
Giọng nói giống như vừa bị đánh thức ngay sau khi chìm vào giấc ngủ, trong trạng thái vô cùng mệt mỏi còn tưởng rằng mình đang ở trong mộng, hơi khàn khàn, mang theo buồn ngủ và lười biếng phát ra âm mũi, tinh thần vững vàng, kiên nhẫn nói với Nhu Nhu một hồi, rồi giục con bé ngủ nhanh.
Nhu Nhu hầu như đã ngủ trong ngày, lúc này mới lấy lại tinh thần, cộc lốc hỏi anh: "Ba, ngày mốt ba có về dự sinh nhật con không?"
Đầu của A Tá đang đau từng chút một, nhưng khi nghe con bé hỏi, hắn chợt tỉnh táo và chăm chú lắng nghe câu trả lời.
Đỗ Triết đã thở đều ở đó, lâu đến nỗi A Tá nghĩ anh không muốn hồi đáp lại, nhưng sau đó liền nghe kêu một tiếng "Ưm", đổi giọng đáp: "Đương nhiên là ba phải về rồi đi cùng Nhu Nhu chứ! Muộn rồi, con đi ngủ trước đi.
"
A Tá thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút vui mừng, tiếp tục lau mồ hôi trên chân cho con bé.
Nhu Nhu cũng đang nằm trên giường, cầm điện thoại di động và nói một cách gượng gạo: "Không, con muốn nghe ba hát "
Đỗ Triết dường như đã trở mình, cười ngủ gật, "Nhu Nhu muốn nghe cái gì?"
A Tá trong lòng hét lên: Cái gì cũng được!
Hắn biết rằng Đỗ Triết nổi tiếng là hát hay.
Nhu Nhu nói một bài hát một cách ngẫu nhiên, và sau đó liền nghe anh ngâm nga nó một cách nhẹ nhàng.
Bản ballad ngủ quên khiến hắn xuất thần khi cầm chiếc khăn lau mồ hôi.
*Hắn từng là người ồn ào, một ngày không biết mình sẽ ra sao, hắn bảo anh phải thích ứng với tình trạng làm cha từ trước, còn yêu cầu Đỗ Triết coi mình như đứa con bé bỏng của Đỗ Triết.
Mặt đầy chiến lợi phẩm cùng diễn với anh và nhẹ nhàng cạo râu cho anh.
Anh áp má cậu rồi cười, "Em không phải là con của anh."
A Tá giả khóc nấc hai lần, thấy anh không làm gì, nhân tiện nhắc nhở: "Bảo bảo muốn uống sữa."
Đỗ Triết đưa một lọ sữa chua.
A Tá ném lên bàn đầu giường: "Lạnh quá!"
"Vậy thì ba ba làm nóng nó lên một chút rồi lại đưa em."
"..." A Tá bị cụm từ "ba ba" làm mặt đỏ lên, ngứa ngáy dày đặc tự nhiên nổi lên, chỉ muốn nhanh chóng chuyển mục đích, không chút nghĩ ngợi nói: "Cho em tã lót"
Đỗ Triết sững sở, sau đó nở nụ cười: "Ồ? Ba ba nhìn xem."
Nó nói xong lùi xuống cuối giường cởi quần cho hắn.
(Em chơi ng.u quá chi ????)
Mãi cho đến lúc này, A Tá mới nhớ ra mình đang nói cái gì, liền tự mắng mình "đồ điên" hết thảy, chính mình thành công làm trò thú vị, vừa trốn bàn tay to lớn của Đỗ Triết vừa lăn lộn trên giường lớn cười ha hả thở không ra hơi, khóe mắt còn ứa ra nước mắt, cuối cùng giương cờ trắng, thở hổn hển đầu hàng: "Không chơi, không chơi nữa, thật sự không chơi nữa."
Đỗ Triết ngồi bên cạnh, khóe miệng nhếch mép không khỏi nhếch lên, nhếch mép nhìn hắn nói: "Nhưng anh lại rất muốn tiếp tục "
A Tá nằm úp sấp, nắm chặt chăn bông, chớp chớp mắt cười, "Vậy việc cuối cùng là hát ru cho bảo bảo đi."
Đỗ Triết nhìn thật sâu vào hắn, cười đến trầm thấp, có chút bất lực, ngâm nga khúc ballad nhẹ nhàng mà vỗ vỗ hắn trong ngực, thật giống như đang dỗ một đứa trẻ.*
(* Có ai biết khúc này không ta, đây là phiên ngoại của bộ kịch truyền thanh ad cut up cho mn xem đó, hồi ức trước kia của hai người.
Có gì ad đăng phần đầu cho mn xem sau nha????)
Giai điệu giống hệt nhau, ngân nga tình thâm, giọng nói nhẹ nhàng lười biếng cùng vang lên, giống như rơi vào một viên kẹo dẻo khổng lồ, cuối cùng nếm thử lại thấy toàn là vị đắng.
Đang hồi hộp lắng thì cơn đau bụng lại ập đến.
A Tá ôm thật chặt cái bụng đau đớn của mình, trước khi về nhà uống hết số thuốc bệnh dạ dày kia, chỉ có thể nhịn đau dựa vào ý chỉ để vượt qua dây thần kinh mỏng manh, thì không khỏi cảm thấy chua xót.
Hắn giục bản thân hết lần này đến lần khác phải cố chịu đựng, từ từ hít một hơi dài để thư giãn, cưỡng ép sửa chữa những góc đắng trong tâm trí, thêm chút đường vào giống như nấu ăn, suy nghĩ mông lung, giả vờ nghe một bài hát.
Tiêu thật rồi! chắc đêm nay lại mất ngủ.
Hiện tại không có còng tay, nên hắn phải tìm thứ gì đó để làm việc, xoa xoa tấm lưng ướt đẫm của Nhu Nhu, và liên tục thay khăn lau mồ hôi cho con bé.
Trong ngày cùng Nhu Nhu đi kiểm tra rất nhiều, cũng không có thời gian nộp bản thảo, biên tập viên đã