Tên: 空白页 Không Bạch Hiệt (Trang giấy trống)
Tác giả: 文字爱好者3 (Văn Tự Ái Hảo Giả 3)
Truyện được làm theo đam mê chỉ số đúng được 75% về nội dung, và ngôn từ sẽ không hề có độ chính xác
________________
chương 23
A Tá không biết chuyện gì xảy ra hồi đó, sau khi Đỗ Triết đến, anh đã từng túm lấy ông ta để hỏi rõ ràng, nhưng dù thế nào thì ông ấy cũng chỉ mở ra vài từ trong miệng, nhìn có vẻ như ông ta không liên quan trong việc này.
Nhưng thực tế, ông ấy đã bị bệnh Alzheimer.
Đỗ Triết tức giận đến muốn phát điên, một là vì cậu và ông ta đồng loã, hai là quan hệ cha con nuôi trên giấy tờ của cậu.
A Tá mặt không biểu cảm, đặt bánh dâu tây sang một bên, ngồi xuống bắt đầu gọt táo, Đồ Dụng giữ tay cậu hỏi đông hỏi tây, cậu chỉ thở dài sốt ruột nói: "Lão đầu tử, có muốn ăn táo không"
"Ngươi thật là hung dữ."
Đồ Dụng nghiêng đầu, ủ rũ ngồi ở mép giường, ôn nhu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vậy người ăn hay không?” A Tá giả bộ cho vào miệng, "Không ăn, ta liền ăn.."
Đồ Dụng nhanh chóng chộp lấy nó, cắn một miếng lớn rồi phun nước táo từ kẽ rằng ra, kẽ răng thưa còn sắc hơn cả người trẻ tuổi.
A Tá hít một hơi lấy khăn giấy lau tay, nhân viên chăm sóc ở bên cạnh nói: "Ông ấy rất thích táo tiên sinh cắt."
Đó là bởi vì ông ta không muốn cắt nó!
Lão đầu tử quá lười biếng, khi cậu hai tuổi liền bị sai đi nấu cơm rán trứng luộc rau, về phần vì sao còn nhớ tới chuyện năm hai tuổi, cậu thật sự không nhớ rõ.
Ông ta ngày nào ông cũng khoe đi khoe là nhặt được đứa con trai hữu dụng, biết chiên trứng, luộc rau lúc hai tuổi, rửa chén và nấu cơm lúc cậu ba tuổi, và có thể làm mọi thứ vào năm cậu bốn tuổi.
(*Hoang mang nặng luôn á mọi người 2 tuổi vào bếp, tui dịch mà còn hết hồn lun ấy, cái này có được xếp vào tài không đợi tuổi không ????????????)
Giống như một tiếng chuông hồi ức, làm cậu có thể ghi nhớ nó mãi.
Đối với chuyện nhặt được cậu, lão đầu tử dường như không có nghĩ tới việc giấu diếm, mỗi ngày đều cười lớn bên tai cậu một câu chuyện sau lưng về cuộc đời của cậu.
Tình huống này chính là cái ngày lão đầu tử lười biếng, đến 42 tuổi liền nộp đơn vào cô nhi viện nhận nuôi đứa nhỏ, cậu lúc đó còn nhỏ ở cô nhi viện, chỉ mới hai tuổi.
Ông ta nhìn có vẻ vừa lòng, có thể để cậu làm một số việc cho ông ta, với lại tuổi cậu thì không thể nhớ gì về việc trước kia nên lập tức nhận nuôi cậu.
Trên con đường trưởng thành của chính mình, ông ta không ngừng nhắc nhở rằng phải biết ơn người nuôi cậu thành người, nên sau này sẽ phải chu cấp lại cho ông ta
Nói đến vấn đề “chu cấp” này, A Tá cũng hơi bối rối.
Nếu ông lão quá lười biếng và không muốn làm việc, đem mọi thứ bán cho người khác, cậu phải làm gì nếu ông ta không còn đồ ăn? Khi còn trẻ, cậu bị ông ta đẩy đi làm việc ở nhà người khác.
Tay cậu nứt nẻ vào mùa đông và bong tróc vào mùa hè, nhưng cậu cảm thấy ở nhà của người khác đặc biệt tốt.
Ngoài những thứ xa hoa không được đụng vào, thì ít nhất có đồ ăn đủ dùng, người ta thấy cậu ăn như hổ đói, đôi khi nghĩ rằng có nơi có nạn đói trong thời đại yên bình này.
Khi đến ngày có lương hàng tháng, ông ta sẽ xuất hiện đúng giờ, đứng bên cạnh cậu, đếm một xấp tiền một hoặc hai nhân dân tệ, và hứa sẽ đưa cậu đi ăn một bữa ngon, cậu rất mong đợi, vui vẻ chờ.
Nhưng ông ta chỉ mua một chai nước ngọt bên đường.
Về nhà để cậu tự nấu cháo khoai lang.
Khi lớn hơn, vóc dáng cậu trở nên cứng cáp hơn, ông ta rủ cậu ra ngoài làm thêm, nhưng cậu lại thích học, không muốn bỏ sách vở, không muốn ra ngoài làm việc, bỉ ăn cũng không ngại, vác sách lên núi vừa đọc vừa hái một ít rau rừng về ăn sống, ông ta thấy vậy không vừa lòng, về nhà đánh cậu tơi tả một trận ở thắt lưng.
Sau một thời gian, ông ta nghe nói ở thành phố có nhiều cơ hội việc làm nên đã đưa cậu lên thành phố và kêu cậu ra ngoài làm việc, cậu bí mật tiết kiệm học phí bằng cách đi làm thuê khắp nơi, mà số tiền kiếm được cũng không đủ nuôi ông ta nhậu nhẹt suốt ngày, cứ than vãn mãi.
Ông ta sẽ gọi anh là đồ vô dụng, mắng rằng mẹ ruột của cậu chắc chắn đã sinh ra cậu với một người không biết mặt, rồi ném cậu vào cô nhi viện, còn mắng cha ruột của cậu hẳn là một người không ra gì, kiếp trước đã làm gì ác nên giờ sẽ bị quả báo nói chuyện chẳng vui vẻ gì, sẵn có thắt lưng trong tay, càng dễ đánh đập cậu hơn, mắng nhiếc cậu.
Sau đó, thắt lưng dần chuyển sang một màu đỏ thẫm, sẹo mới chồng sẹo cũ.
Trước khi ông ta đổi sang vũ khí lợi hại hơn, học thức cậu đã vượt trội hơn hẳn và được nhận vào một trường đại học xa nhà.
Thế nên A Tá đôi khi cũng bối rối, không biết là ai nuôi ai, đây có phải là suốt đời để ông ta bám mãi
Nhưng xét khách quan mà nói, ông ta không phải cái gì cũng không biết làm.
Vì như lúc nhỏ lỡ làm rơi quần áo xuống sông rồi bị té, chính vào mùa đông ông ta đã đâm xuống nước sông lạnh giá cứu mạng cậu rồi sau đó ném cậu lại xuống nước.
Mùa hè năm sau cũng vẫn vậy, chết đuối đối với cậu cũng không thành vấn đề, cho nên dựa vào bản năng sinh tồn đơn thuần, cậu đã luyện được kĩ năng bơi, trở thành một vận động viên bơi lội trẻ tuổi ở trường.
Đương nhiên, vinh quang đó đều là trước kia, hiện tại thả cậu xuống nước, thì chỉ có đợi ngày vớt xác cậu.
Chính vì những điều tốt đẹp mà ông ta đã ban cho cậu, mà cậu đã không thể quá tàn nhẫn khi nhìn thấy ông ta lang thang trên đường phố.
Cậu đã đưa ông ta vào viện dưỡng lão, giữ khoảng cách thích hợp và không để ai để mắt tới.
Đồ Dụng liếm đầu ngón tay một cái, ra hiệu với hai bàn tay trắng: "Xong rồi."
Sau khi cho ông ta ăn xong táo, thì đến lượt mình ăn bánh dâu.
A Tá đang định tìm một chỗ thưởng