Hai người chạy với nhau đi một khoảng khá xa thì đột nhiên Nhu Nhu khó thở bồn chồn nhìn lại đi đi không thấy Daddy đâu hoảng sợ, lập tức lớn giọng gọi ba ba.
Đỗ Triết nhận ra rằng A Tá không ở phía sau đôi mắt Nhu Nhu đầy bất lực như thể đang nghĩ đến điều gì đó khủng khiếp sợ hãi vùi mặt vào vai hắn không ngừng hét lên gọi "cha....."
"Baba! nhanh lên đi tìm cha.......oa..oa.."
Nhu Nhu khóc không ra hơi nước lên nói nói: "Cha!......!Con sợ...."
Đỗ Triết miễn cưỡng để con gái khóc, lấy khăn lau mồ hôi trên lưng cho con.
Nhìn xung quanh tìm bóng dáng A Tá, không suy nghĩ nhiều được nữa, nhẹ nhàng dỗ con gái bình tĩnh lại: "Hắn không đi theo chúng ta, chắc là đi chơi một mình đâu đó rồi.
Nhu Nhu ngoan, không khóc nữa."
Nước mắt Nhu Nhu tràn đầy khuôn mặt chân mày cau lại, nó biết mình đang tức giận đánh vào ngực hắn: "Cha...!Người sẽ không bỏ lại con..........!người chắc ở đâu đó........!Ngất đi...........!Oa....oa....oa.....!Còn rất nhiều xe trên đường lắm..."
Nghe đến đây tim hắn có chút nhói nhìn xung quanh mà vẫn không nhìn thấy cậu.
Thấy baba vẫn còn ngồi yên ở đó, Nhu Nhu tự đi tìm một mình hắn liền ôm chặt Nhu Nhu lại sợ con bé chạy loạn rồi gặp nguy hiểm: "để ta đưa con đi tìm hắn."
Nhìn xung quanh, khẽ nấc lên đôi tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt, vùi vào vòng tay an toàn của hắn rồi nói đầy xót xa: "Cha....!có lần đón con đi học về........!rồi ngất đi ở trước cửa......!Tiếng ngã rất lớn....!một tiếng "Bùm" con sợ.....!cũng may có dì bên cạnh nhà nhìn qua giúp đỡ.
Bây giờ nếu cha có việc gì thì phải làm sao?"
Hắn ôm con gái trong tay không khỏi di chuyển nhanh, vừa chạy vừa tìm kiếm xung quanh gần hết cả công viên.
Cuối cùng ở phía đối diện với một quán ven đường bán bánh bao hấp, những cành cây phía trên che khuất cậu không để ai nhìn thấy.
Cậu cắn một miếng bánh uống một ngụm sữa đậu nành nhàn nhã mà hưởng thụ.
Nghe tiếng rên rỉ của cha, Nhu Nhu chạy nhanh về phía cậu.
Hắn cũng không muốn làm cậu giật mình cũng theo chân con gái đến gần phía sau.
Đây cũng là lần đầu nhìn thẳng vào cậu trong những năm gặp lại.
A Tá ngồi ở trên đài hoa không nhúc nhích mỉm cười duỗi tay chờ Nhu Nhu chạy đến.
Khuôn mặt tròn nhỏ trước đây giờ đã biến sắc như đã gọt mặt, quầng thâm dưới mắt, còn có cả vài nếp nhăn hiện lên khi cười, gò má hơi cao đôi môi không còn tựa màu của máu nữa.
Dáng người tiều tụy này thật sự che đi khuôn mặt tròn ngây thơ lúc trước.
"Cha!!!" Nhu Nhu chạy nhanh về phía hắn trách móc
Đỗ Triết dừng lại cách cậu 3m, đứng bên cạnh ông chủ bán bánh, muốn nhìn thử xem cậu có thể giở trò gì.
Nhìn thấy cánh tay thon gầy của cậu ôm lấy con gái vết thương tróc đỏ trên mu bàn tay đang chảy nước, những ngón tay khô rát đang vuốt lại tóc cho Nhu Nhu, đôi mắt cười nheo lại thành một hàng đắm chìm trong vòng hạnh phúc của hai cha con.
Nhìn thấy vậy ông chủ tò mò hỏi: "cậu là người yêu của cậu ta sao?"
Đỗ Triết lãnh đạm dứt khoát nói: "không phải"
Cậu chỉnh lại quần áo cho Nhu Nhu lau đi nước mắt trên mặt cho con cười nói: "Con tại sao lại khóc?"
Nhu Nhu vòng tay qua cổ cậu, ôm thật chặt: "Con nhớ người"
Ông chủ tiếp tục nói: "Nếu không phải người yêu thì là bạn bè, tôi thấy cậu ta hình như là bị say nắng rồi.
Lúc nãy khuôn mặt tái xanh.
môi trắng bệch.
Cậu nên đưa cậu ta về nhà nghỉ đi"
Hắn không đáp đôi mắt khóa sâu nhìn con người tái nhợt đang ngồi bên bệ hoa, trán chảy ra một dòng mồ hôi, đôi mắt thỉnh thoảng nheo lại tựa hồ không tìm được tiêu điểm phía trước.
Cậu có chút run rẫy yếu ớt, xoa dịu cho Nhu Nhu, nhìn thấy đôi tay nắm chặt trắng bệch đôi môi có chỗ chỗ giống như cắn đến bật máu.
Hắn đi thẳng về phía Nhu Nhu nở nụ cười dịu dàng: "Nhu Nhu, hôm nay vẫn còn chạy 1 km nữa là xong rồi!"
Đôi tay càng bám chặt lấy cổ cậu: "Con muốn bên daddy"
Nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn dần thắt lại.
A Tá biết hắn sắp giận rồi, cũng không biết giận mình hay giận con gái, vội vàng nói với Nhu Nhu: "Nhu Nhu ngoan, daddy không đi đâu cả.
Đi đi, Daddy ở đây đợi con về."
"Không!" Nhu Nhu quay đầu từ chối
Con gái cưng mà, phải xuống nước một bước khuất phục thôi
"Vậy thì cha sẽ đi với con."
Cậu nhấc Nhu Nhu lên, cái xương già bị đè rất đau nhức và khó chịu.
Chỉ những người gầy ốm như cậu mới hiểu được.
Năm 4 tuổi cậu đã bắt đầu chạy marathon, không có để có thể chạy thêm 1 km nữa.
Nhưng bây giờ cậu vừa chạy vừa muốn khóc, thở dốc vì kiệt sức.
Bánh và sữa đậu nành đang cuộn trong bụng, cậu muốn ngồi xuống muốn nghỉ ngơi, mà sợ Nhu Nhu quay lại không thấy cậu thì sẽ khóc tiếp.
Bỏ vào miệng thêm vài viên đường gluco để chống lại cơn chóng mặt, hét lớn trong lòng là phải cố gắng lên vì Nhu Nhu và còn.......vì hắn.
Bên cạnh đường băng là bờ biển, mặt biển lung linh huyền ảo.
Ánh nắng mặt trời đỏ rực nóng rát soi rọi lên vết thương trên mu bàn tay, làm cậu cảm thấy ngứa ngáy khó chịu không khí càng thêm ngột ngạt.
Vạch đích chạy ở phía trước, cuối cùng cũng chạy đến cậu bám vào lan can để ổn định bộ dáng.
Nhìn đứa con gái và hắn cùng nhau vui vẻ chạy về đích trước: "Baba, cha chúng ta chụp ảnh đi."
Cậu nghe thấy lời con gái nói, ánh mắt cũng phản phất được sự hứng khởi, nhưng phải nhìn biểu hiện của người trước mặt nữa.
Nếu cậu có thể có được một tấm ảnh của 3 người thì thật sự không hạnh phúc nào có thể diễn tả.
"Được!" hắn đáp ứng con gái, đáp ứng cho cậu một bức ảnh của ba người rồi
Nhu Nhu cảm giác được cậu vẫn còn đang đứng đó ngẩng người, vội vàng chạy đến kéo cậu đến kế bên hắn.
Bóng của hai người đã chạm vào nhau, mà cậu vẫn không dám đứng quá gần hắn, và nở nụ cười thật tươi từ trước đến nay.
"Nhu Nhu! con qua đây đi ba sẽ chụp cho con." Hắn đi đến chỗ con bé