Edit+ beta: Duo
(Tui có chỉnh lại một chút)
__________________
Đồ Tá Chá bắt taxi đến bệnh viện không bao lâu, xe Đỗ Triết cũng đã bám sát theo sau.
Đồ Tá Chá bước xuống đóng cửa xe liền bị cơn gió lạnh ập đến, còn chưa hồi phục tinh thần lại, cả người cậu bị ấn vào lòng ngực của ai đó.
Mùi rượu còn thoang thoảng, mùi nước hoa riêng biệt quẩn quanh ở trước mũi.
"Em không cần tôi."
Thân thể Đỗ Triết phát run
"Vô luận tôi làm cái gì, em có phải hay không đều không cần tôi."
Ai nói?! Nếu có thể cần liền muốn cần a! Nhưng anh không phải của em, cũng không thể là của em a.
Đồ Tá Chá nhìn thấy Đỗ Triết lại vui vẻ, lại ngoài ý muốn kích động, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà hắt xì liên tiếp.
Đỗ Triết lúc này mới nhớ lại đây là bên ngoài, hoảng hốt thất thố mà nói xin lỗi, tôi đã quên, thực xin lỗi, lập tức bế ngang cậu lên chạy đến phòng khám gấp đăng ký.
Đồ Tá Chá ngồi ở trên ghế nhất thời không có phản ứng gì, cắn chặt răng, ôm lấy bụng đang co thắt lại, cơn đau đầu làm xung quanh tối sầm không rõ đây là trong mơ hay hiện thực, hoài nghi chính mình bị lạnh đến choáng váng.
Nhưng một lúc sau cậu liền thanh tỉnh ngay lập tức.
Bởi vì cậu thấy Đỗ Triết đang ở chỗ đóng phí trên người chỉ có áo ngủ cùng dép lê đi trong nhà.
Chết tiệt, thời tiết lạnh như thế này lỡ bị cảm thì làm sao bây giờ?!
Cậu vội vội vàng vàng để túi nilon qua một bên, cầm cây nạng đi đến bên người Đỗ Triết, mạnh mẽ đem áo khoác ở trên người mình cởi ra, cậu luồn cổ tay hắn qua áo khoác rồi kéo khoá lại, sờ sờ nước mũi ở mũi, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, thấp giọng nói
"Sẽ bị cảm lạnh."
Không có áo khoác che đậy, trên cổ tay và cổ đều lộ ra những vết thương cũ và mới, giấu sau bảy tám lớp áo là dáng người thon gầy như cây trúc, chỉ cần gió thổi liền lảo đảo.
Cái bụng to lớn gần như đã trụy xuống giữ hai chân cậu, cậu phải đứng tách hai chân ra đỡ bụng để đứng thẳng.
Sợ Đỗ Triết cự tuyệt ý tốt của mình, liền nhanh chóng bước nhanh trở về ghế ngồi.
Đỗ Triết còn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, bước đi còn xiêu xiêu vẹo vẹo, mơ mơ màng màng đi đến chỗ cậu với bộ dạng thật đáng yêu.
Đồ Tá Chá lau mồi hôi trên trán, vừa đau lại vừa vui.
Đỗ Triết đến bên cạnh cậu giải hoà, gắt gao mà nắm lấy tay cậu, không cho cậu rút tay về.
"Có phải hay không...đau bụng?"
Nhìn ra được Đỗ Triết cố gắng tỉnh rượu nhưng hiệu quả lại không đáng kể, Đồ Tá Chá nén cơn đau lại, nhỏ giọng nói
"Có một chút đau, anh uống say, em đưa anh về nhà nghỉ ngơi trước."
Đỗ Triết nhắm mắt lắc đầu, nói năng lộn xộn mà giải thích.
"A Tá, di động của tôi bị hết pin, vừa mượn cục sạc của bảo vệ, không phải không gọi lại cho em, không có, điện thoại của tôi không có pin, không phải không để ý đến em"
Hắn không ngừng xoa nguyệt thái dương, Đồ Tá Chá tưởng tác dụng của rượu đến chậm làm cơn đau đầu của hắn kéo đến.
Nhịn cơn đau ở bụng dìu hắn đến một góc ngồi nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, Đỗ Triết phun ra hơi thở nóng hổi, cái trán nóng bỏng làm Đồ Tá Chá luống cuống tay chân, cơn đau bụng còn chưa dừng lại, chậm rãi dùng sức hít sâu để giảm bớt cơn đau.
Bối rối đến cây nạng cũng quên lấy, đến quầy khám gấp đăng kí cho Đỗ Triết, mượn ở chỗ y tá chiếc chăn đắp lên người hắn, cho hắn uống một ít nước ấm, cách mười phút đo nhiệt độ cơ thể một lần.
Nhất định là do chỉ mặc áo ngủ chạy ra ngoài, nháy mắt nhiệt độ lên đến 41°C, Đồ Tá Chá đau lòng muốn chết, cơn đau lúc này những cơn đau co thắt giống như một đoàn tàu chạy qua bụng cậu.
Ngồi ngẫm lại quy luật, đoán xem cơn đau như đoàn tàu này kéo đến lúc nào.
Cậu nhịn đau, liên tục đến WC nhúng khăn ướt để lên trán của hắn.
Sau một lúc, rốt cuộc cũng hạ xuống 39°C, cậu hơi yên tâm một chút.
Trên màn hình thông báo hiện lên tên của cậu ba lần, còn không kịp ngồi xuống lấy lại hơi thở lại phải lấy chân trái chống đỡ cho đùi phải không có sức này "chạy" đến phòng khám, vì sợ quá số phải xếp hàng thêm một lần nữa.
Cậu nằm lên chiếc giường kia, tư thế quen thuộc, giống như cửu biệt gặp lại cố nhân, là nó, các kiểm tra đáng sợ lại sắp ập đến.
Nhớ đến dụng cụ đáng sợ, cậu tưởng mình sắp chết ngay tại chỗ, hơn nữa lần này lại càng xấu hổ hơn, bác sĩ kiểm tra là nữ, tưởng tượng lát nữa bị bác sĩ nữ mang bao tay kiểm tra sợ đến mức khóc kêu thật to...liền phi thường đáng sợ.
Bác sĩ mở ra hai chân cậu, phần bên trong đùi đủ loại kiểu dáng màu sắc phong phú vết thương vẫn luôn kéo dài đến sản đạo.
Cô ngẩn người, thật cẩn lo né qua chỗ bị thương, cầm dụng cụ chuyên nghiệp tiến vào kiểm tra, nhẹ nhàng nói
"Thả lỏng người, tôi sẽ từ từ đi vào, hít sâu, lúc trước từng sinh rồi đúng hay không? Lúc trước khó sinh miệng vết thương bị xé rách không có chữa trị tốt."
Ai? Thì ra là thế, trách không được thường xuyên sẽ đau.
Trên ghế nằm kiểm tra không có thành lang cang bải vệ, cậu nắm chiếc áo lông đã cởi ra tạo một chút cảm giác an toàn.
Bác sĩ kiểm tra khi đụng đến đùi, người cậu liền không tự chủ run nhẹ lên, bác sĩ hỏi cậu có phải hay không chạm vào chỗ đau nào, cô sẽ làm chậm một chút.
Cậu vì bảo vệ mặt mũi, khẩn trương cười nói không phải, không sao.
Là sinh đôi, chỉ số hoạt động co bóp trong tử cung là 10, bảo bảo nóng lòng muốn ra ngoài nha, không phải cậu nói chỉ đau một chút sao? Co bóp tử cung từ 1-20 cấp, trước mắt đã là cấp 10, đều một nửa a."
Ở trước mặt cô, cậu muốn hùng hổ nói cái này đau tính là cái gì, môi lại không nói nên lời, Đồ Tá Chá che mặt, cậu không cần mặt mũi sao?!
"Sản đạo đã mở ra một ngón tay, đăng ký thủ tục nhập viện, đợi lát nữa tôi bảo y tá đưa cậu đến khoa sản."
Cô nói với y tá bên cạnh, lập bệnh án, nói những việc cần lưu ý, cậu vẫn đang nghĩ đến Đỗ Triết phát sốt ở bên ngoài, một câu cũng không nghe vào.
Bác sĩ đưa đến một tờ giấy cam kết, bởi vì cậu không có người nhà nên cần ký vào đơn đồng ý tự chịu trách nhiệm.
Đồ Tá Chá nhanh chóng ký vào liền nâng bụng chạy ra tìm Đỗ Triết.
Đỗ Triết còn ở trong góc yên ổn, chỉ là hai má đỏ bừng, hốc mắt bốn phía thiêu đến lửa đỏ, chôn người ở ghế dựa nhìn trong thật đáng thương.
Nhìn thấy hắn lấy tay che miệng lại, Đồ Tá Chá từ trong túi rút ra bịch nilon được chuẩn bị sẵn, tiến đến bên miệng hắn, chờ hắn nhổ ra, nhưng hắn đánh ngáp hai cái liền không có động tĩnh.
Đồ Tá Chá nói với y tá cùng chuẩn bị đưa hắn qua khoa sản, muốn chậm một chút sẽ qua tới, chờ chỗ vắng một chút lại đi qua, dù sao ở đâu đều là đau, Đỗ Triết một mình ở chỗ này cậu lại không yên tâm.
Lợi dụng lúc khoa sản đang bận, cậu đưa Đỗ Triết đến chỗ bác sĩ xem bệnh, lại đi lấy thuốc hạ sốt, giải rượu đút cho hắn uống, cho hắn đắp khăn lông.
Thẳng đến hừng đông, nhiệt độ cơ thể Đỗ Triết đã hạ xuống 37,2°C, cậu ghé vào ghế xoa bóp chiếc eo vô dụng, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một lát.
Tuy rằng mỗi khi bị cơn buồn ngủ đánh úp đều sẽ bị cơn đau càng lúc càng mãnh liệt đánh bại.
Cậu nhịn không được tán thưởng, cảm giác đau mãnh liệt này chứng tỏ hai bảo bảo thật khoẻ mạnh.
Một trận lại một trận cực kỳ mãnh liệt ập tới, cơn đau đớn dần lan đến dạ dày yếu ớt, bị đau đến run rẩy vài lần, tay chân luống cuống rút ra bịch nilon, túm chặt túi quần, phun toàn bộ những thứ trong cổ họng vào trong túi.
Cậu súc súc miệng, nghĩ nghĩ may mắn chính mình phòng ngừa chu đáo không giống lần trước ngốc nghếch, một chút kinh nghiệm cũng không có.
Cậu thấy đây là thời gian hạnh phúc nhất, cùng lắm chỉ thời khắc này thôi, Đỗ Triết ổn định vững vàng mà dựa vào vai của cậu.
Chỉ là bị hắn dựa vào như vậy, lại cho cậu cảm giác an tâm vô cùng lớn, cậu vui vẻ rạo rực mà hưởng thụ ngọt ngào yên lặng này một lát.
Khi tỉnh lại, độ co bóp tử cung đã đạt tới cấp 13, mới vừa rồi lâm vào khu ký ức trống rỗng, bốn phía không còn là phòng cấp cứu người đến người đi.
Cậu nằm nghiêng ở trên giường bệnh quen thuộc, trên bụng đeo dụng cụ giám sát, tiếng tim thai liên tục từ máy móc truyền ra.
Cậu ngưng lại rất lâu, lực chú ý mới từ cơn đau như ai đá vào bụng đến cơn đau đầu nửa mê nửa tỉnh, không chỉ thấy rõ Đỗ Triết không ở trong nhà, còn cảm nhận được rõ ràng hơi thở nóng bỏng thở ra.
Một giây sau ý thức được, không xong rồi, phát sốt.
Chết tiệt, sinh sản khi cái eo già không còn khả năng, xong đời cậu rồi.
Bác sĩ lại hội chẩn tình hình, xác nhận các bảo bảo sinh non, trước mắt nhiệt độ cơ thể đã 38,5°C
Cậu không còn sức lực nói chuyện, từ túi nilong lấy ra lon redbull, nín thở tập làm quen cơn đau, dùng sức bật nắp lon nước, gấp không chờ nổi hướng trong miệng đưa tới, đôi môi khô cạn dần ướt át.
Hương vị chẳng ra gì, cậu nghĩ.
Từng có một lần kinh nghiệm sinh Nhu Nhu, biết được cần phải giữ sức lực, có kinh nghiệm cậu ở một mảnh quỷ khóc sói gào bên trong, trước mặt bao người, chậm rãi ăn xong một mẫu bánh mì nhỏ, cắn một ngụm rồi lại một ngụm, mùa đông quá lạnh mẫu bánh mì không có vị gì cứng như đá.
Cách vách sản phu ăn mì nước, àiz.
Bất quá, làm người không thể có lòng tham, có liền không tồi, ăn xong tiếp tục ngoan ngoãn nằm nghiêng, lấy điện thoại ra, do dự thật lâu cũng chưa gửi tin tức cho Đỗ Triết.
Cậu buồn rầu ôm đầu, lại nghĩ không rõ tối qua là mơ hay là thật, vạn nhất hắn đang đi làm, đột nhiên hỏi vấn đề này sẽ không làm hắn cảm thấy kì quái sao?
Toàn bộ thời gian lo lắng cho Đỗ Triết, không quan tâm đến bọn nhãi ranh trong bụng, cách lớp quần áo, liều mạng đá tạo ra động tĩnh - bác sĩ nói da bụng cậu quá mỏng, không bị gì chỉ là do may mắn.
Nghe đến cũng thật cmn đáng sợ, nhưng lúc này cậu thế nhưng thấy bác sĩ nói không sai, bọn nhãi ranh là đang ôm quyết tâm trực tiếp phá bụng muốn ra.
Cách vách sản phu rời đi, hộ sĩ tiến vào mang một vị sản phu mặt đầy nước mắt.
Đồ Tá Chá ngạc nhiên khi gặp qua Bạch Tinh Thuần ở đây, người đã lâu không gặp.
Mặt y tròn hơn một chút thoáng qua càng thêm dễ nhìn, bụng cũng xuất hiện một tiểu cầu cũng rất to, giờ phút này mặt mày ủ rũ ôm bụng, nhỏ giọng khóc nức nở, khóc tới khuôn mặt nhỏ ra hoa.
Đồ Tá Chá quan sát hồi lâu, không dám đến gần.
Nhưng qua nửa giờ, chồng của y chưa thấy xuất hiện, cậu cẩn thận nghĩ nghĩ, cho y một lọ redbull.
Bạch Tinh Thuần nước mắt lưng tròng mà nhìn cậu, Đồ Tá Chá tự nói thầm trong lòng nên nói chuyện với y cho bớt đau.
"Cậu sắp sinh."
Bạch Tinh Thuần khóc nức nở gật đầu, bả vai run rẩy, mắt sưng đỏ chứa lệ quang lấp lánh.
"Đợi lát nữa sẽ có một nữ nhi trắng trẻo mập mạp ở trong vòng tay sớm thôi!"
Vừa dứt câu, Bạch Tinh Thần không biết nghĩ đến cái gì, nhịn không được khóc lớn kể lể
"Tôi cùng chồng cãi nhau, hắn đem con trai mang đi, tôi đuổi theo không kịp, nhắn cho hắn một tin cũng không trả lời, cũng không biết con ở nơi nào, ta rất lo lắng...lo lắng cho bọn họ...!Hắn nói thích con gái...!Lần này sẽ bồi tôi...!Luôn là gạt tôi...!Tôi hiện tại cũng không biết hắn đi nơi nào...!Tôi thấy đau quá..."
Giống như sợ nói sai, khóc đến đáng thương làm mũi cậu cũng cay cay.
Trải qua một cơn đau dài, Đồ Tá Chá duỗi tay đưa bịch khăn giấy cho y, an ủi nói
"Một lát hắn sẽ đến."
Bạch Tinh Thần không ngừng gọi điện thoại, đặt ở bên tai, lại mất mát mà nắm chặt áo, gối ướt một mảnh lớn, hộ sĩ lại hung dữ với y vài lần, bảo y giữ gìn thể lực, đừng ở chỗ này khóc ồn ào, ảnh hưởng đến sản phu khác nghỉ ngơi.
Hộ sĩ cùng hung dữ, y càng khóc đến mãnh liệt, một bên đặt điện thoại ở tai một bên tự hỏi "Vì cái gì không tiếp điện thoại a...!Tôi rất sợ hãi a..."
Bộ dáng này thật đáng thương, cậu nhìn đến mũi càng thêm chua xót.
Đồ Tá Chá bị cơn đau lăn lộn mà vô lực, nhịn xuống một cái, thử nói
"Cậu điện thoại nhiều như vậy, nếu không tôi gọi giúp một chút?"
Bạch Tinh Thuần chấp thuận đề nghị này, thút thít không ngừng, đứt quãng mà đọc ra số điện thoại, Đồ Tá Chá run rẩy ngón tay, từng bước từng bước ấn xong dãy số.
Thế nhưng anh lại bắt máy trong thời gian ngắn, người xa lạ gọi liền bắt máy, đây là cái quái gì thế?! Cho nên, năm đó nếu lấy số điện thoại khác gọi cho Đỗ Triết, hắn sẽ bắt máy sao?
Cậu nắm chặt thời gian phát ra liên tiếp dấu chấm hỏi, tận lực nói lớn
"Anh có phải là chồng của Bạch Tinh Thuần? Vợ anh sắp sinh anh biết không? Ở bệnh viện Nhân Dân 2, rất sợ hãi, anh nhanh tới đây."
"Alo?!" Đồ Tá Chá dùng hết toàn lực mới chống cự được cơn đau từng cơn, thấp giọng nói
"Anh nghe thấy không?"
Bên này Bạch Tinh Thuần bất chấp tất cả, thút thít đoạt lấy điện thoại, âm thanh mềm mại chẳng phân biệt trường hợp mà làm nũng, hô một tiếng chồng, em sợ hãi, bên kia lập tức nói, anh cho rằng em cùng anh giận dỗi, Bạch Tinh Thuần nói em không có giận dỗi, em thật sự đau, anh nhanh tới cùng em đi, em sợ hãi.
Cảm xúc Bạch Tinh Thuần bỗng tăng lên một bậc, vẫn luôn khóc lóc kêu chồng, y sợ hãi, cái này làm cho Đồ Tá Chá vẫn luôn can đảm cầm lòng không đậu mà bắt đầu run bần bật.
Rốt cuộc 6 năm trước, quá trình sinh sản quả thật là hồi ức địa ngục, trừ bỏ đau cùng hít thở không thông, cậu cũng không tìm thấy từ khác mà hình dung.
Bạch Tinh Thần trả điện thoại, hướng tới cậu nói lời cám ơn, chồng sẽ nhanh đến đây, Đồ Tá Chá che mặt, lại ăn phải đường, may mắn cậu đường máu đủ thấp.
Cả người nóng lên như bị thiêu cháy, cái trán có thể chiên cả trứng, bụng lộc cộc lộc cộc mà kêu, nằm thẳng hay nằm nghiêng eo đều không ổn, cánh tay phát run khi ngồi dậy, gian nan mà hướng phía sau lót gối đầu.
Miệng thở hổn hển, đè lại trái tim không biết khi nào cũng đau lên xem náo nhiệt, đưa lên miệng hai ba mẫu bánh mì nhỏ, nhai nhai hai ba cái liền ngừng lại một chút.
Bạch Tinh Thuần thế nhưng nhìn bánh mì của cậu lại nuốt nước miếng, tâm Đồ Tá Chá nhớ đến trước kia chia sẻ canh gà liền đưa cho y hai cái.
Vụn bánh mì còn dính ở miệng Bạch Tinh Thuần, Đồ Tá Chá đột nhiên vui vẻ
"Ăn ngon sao? Khẩu vị của tôi không tồi đi?"
"Ân, ăn ngon!"
Bạch Tinh Thuần nghẹn ngào không ngừng hút khí, lại cắn miếng tiếp theo.
Đồ Tá Chá nhớ đến những chuyện ngày trước, liền nói
"Về sau ở trong trường học, Nhu Nhu nhà tôi nhờ Hưng Trạch nhà cậu chiếu cố nhiều hơn một chút."
"Nhu Nhu?"
Bạch Tinh Thuần đột nhiên quay đầu tới, lau nước mắt ở khóe, đối với cậu nhìn trái nhìn phải
"Nhu Nhu...Đỗ Y Nhu sao?"
Đồ Tá Chá cười hắc hắc hai tiếng
"Ân, làm ơn giúp đỡ."
"Anh là...Chá ca?"
Bạch Tinh Thuần lấy tay áo lau rồi lại lau, quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
Mấy tháng không thấy, làn da của người ở giường đối diện đã sưng vù, nhấn một cái liền tạo ra hố sâu.
Trên cổ tay ứ máu lan đến xương ngón tay, rậm rạm mà tụ tập một mảng, trên mặt có vài vết thương chưa tan đi, khi dùng sức chống cực đau đớn gân xanh trên cổ lại hiện lên, bị da thịt đủ loại màu sắc bao trùm, giống như nơi này có con rết leo lên vặn vẹo một cái.
"Chá ca, anh muốn hay không...gọi bác sĩ."
Bạch Tinh Thuần đã chịu kích động, co bóp tử cung lực độ biểu hiện từ 13 trực tiếp nhảy đến 17, Đồ Tá Chá cởi khẩu trang là vì ăn bánh mì, lúc này dọa đến người chạy, ai biết Bạch Tinh Thuần thế mà khóc lợi hại hơn, vẫn luôn hỏi cậu làm sao vậy.
Cậu tùy ý tìm lấy cớ qua loa lấy lệ qua đi.
Bạch Tinh Thuần không chờ chồng đến, khóc đến dùng sức, trước vỡ nước ối, nháy mắt mở ra sáu ngón bị đẩy vào phòng sinh, một loạt thao tác, Đồ Tá Chá xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Đạo lý này, cậu hiểu hơn ai hết.
Cậu chạy nhanh / mở hai chân, cưỡng chế nội / kiêm sợ hãi, làm bác sĩ chạy đến kiểm tra.
Bác sĩ lại ôn nhu mà nói, mới mở hai ngón thôi...Không công bằng, rất hận.
Đỗ Triết vẫn luôn bị ngăn ở ngoài cửa.
Tối hôm qua hộ sĩ nói cho hắn, Đồ Tá Chá sau khi mở một ngón tay cự tuyệt đưa đến khoa sản, vẫn như cũ ở phòng cấp cứu, từ chuyện lớn đến chuện nhỏ chiếu cố khi hắn phát sốt, khập khiểng mà chạy tới WC thay nước, đắp khăn trên trán hắn, sau đó ghé vào ghế liên tiếp không ngừng nôn mửa, nếu không phải y tá tin mắt, chỉ sợ khi té xỉu bụng trực tiếp rơi xuống đất, liền không phải đơn giản là sinh sản bình thường như vậy.
Khi đó hắn đã chút thanh tỉnh, nghe