"Đỗ tổng, đây là đạo diễn Lục."
Lục Chí Vĩ bị thư ký dẫn vào phòng làm việc, tiến đến người đàn ông đối diện từ trên bàn làm việc, ngũ quan tinh xảo ôn nhu như nước quá mức đoạt tròng mắt người, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, không khỏi nhìn anh vài lần nữa.
Trong vài cái nhìn thoảng qua, lại nhìn ra dưới bộ tây trang thẳng tắp không che giấu được vẻ mệt mỏi từ trong ra ngoài.
Theo phép lịch sự, Lục Chí Vĩ thu hồi ánh mắt rực sáng, híp mắt mỉm cười, hai người lễ phép chào hỏi, Đỗ Triết nóng lòng đi thẳng vào chủ đề: "Anh đã xem kịch bản chưa? Đạo diễn Lục có ý định làm thành một bộ điện ảnh không?"
Lục Chí Vĩ cười nói: "Này là một kịch bản hay, nhưng theo tôi biết về công ty của cậu, nó thường được đầu tư vào phim ăn nhanh thương mại, và ít phim văn học được sản xuất.
Đỗ tổng luôn là một doanh nhân, tôi phải giải thích cho cậu hiểu trước.
Loại phim văn học nghệ thuật này mà bỏ tiền vào thì thu nhập chưa chắc đã đảm bảo ".
"Cái này ngươi có thể yên tâm, chỉ cần ngươi nguyện ý làm, đầu tư tài chính, không có thượng giới hạn."
Hai người đang định nói nội dung cụ thể hơn thì điện thoại di động trên máy tính để bàn rung lên, Đỗ Triết nhìn thấy ID người gọi, lập tức nhấc máy.
Lục Chí Vĩ thấy rõ Đỗ Triết hơi nhíu mày, hai mắt rũ xuống, thở nhẹ thì thào nói: "Em ấy thực sự tỉnh rồi sao?"
"Tôi lập tức đến ngay."
Đỗ Triết còn không có kịp lấy áo khoác, liền vội vàng nói xin lỗi, lệnh cho thư ký đi qua đón, cho tài xế chuẩn bị ở bãi đậu xe.
Lục Chí Vĩ đứng dậy, ánh mắt nhìn chăm chăm bóng lưng cô độc, bước chân của Đỗ Triết lộn xộn, anh thường xuyên nhìn đồng hồ, rất khác với tư thế chững chạc và vững vàng lúc nãy.
Hắn nghi hoặc nói: "Đỗ tổng, luôn luôn như thế sao?"
Thư ký thay một tách cà phê ấm đặt trước mặt hắn, trả lời: "Đương nhiên không phải.
Tiên sinh* ngài ấy hôn mê đã lâu ở khoa điều trị khẩn cấp.
Mỗi lần gọi điện tới đều nói là tỉnh, nhưng thực tế cũng chỉ là thần kinh tính phản xạ có điều kiện.
Mấy ngày nay Đỗ tổng luôn như vậy mỗi khi nhận điện thoại.
Đạo diễn Lục, việc kế tiếp, tôi cùng người tiếp tục nói."
(*Theo mình được biết qua hành trình đọc truyện dài dăng dẵng thì cách gọi "Tiên sinh” là cách kính trọng đối với một nửa kia của bạn đời.
Có sai gì thì bỏ qua tui nha????)
Lục Chí Vĩ cầm ly cà phê, hơi nóng quanh miệng, khẽ cau mày khi nghe những lời này.
Tiên sinh?
Nguyên lai sớm đã thành gia.
Những hạt mưa li ti như những sợi chỉ bạc buông xuống từ trên trời, gió nhẹ nhàng thổi qua, trên bàn cuốn kịch bản tung bay theo gió, mép sách cũ nát đã ố vàng đầy rẫy dấu vết của sự tẩy xóa.
Gió rất nhẹ, thổi bay từng tờ từng tờ một, những dòng chữ dưới ánh đèn mờ ảo bỗng trở nên sống động.
Sau khi đọc kịch bản nhiều lần, Lục Chí Vĩ nhìn trang được lật, trong lòng mơ hồ có một nỗi tiếc thương không rõ.
Trong cơn ngưng thần, gió ngừng chuyển động, hương hoa nhàn nhạt chào đón hơi thở, kịch bản đã được gió lật giở đến trang tựa, tựa đề vở kịch đã được viết một cách ấn tượng.
___ Trang trống.
[空白页]
Lục Chí Vĩ vẫn luôn chưa hiểu lắm, mọi nhân vật hình tượng trong kịch bản đều vô cùng đầy đủ, nhưng tại sao lại dùng ba chữ này làm tên sách.
"Đạo diễn Lục, anh không biết sao?"
Đặt cốc nước tạo một tiếng giòn tan thanh thúy, Lục Chí Vĩ quay đầu lại.
Thư ký thấy hắn nhìn chăm chăm vào kịch bản trên bàn, cười giải thích: "Cuốn sách này nguyên tác là từ tiên sinh của Đỗ tổng viết.
Năm đó đoạt giải sách hàng đầu trong nước, mà kịch bản này là do Đỗ tổng tự mình sửa...!"
* * *
Đỗ Triết chi hy vọng lúc này đây, không hề là công dã tràng.
Đồ Tá Chá một lần nữa bị xuất huyết khi sinh con cách đây một năm.
Di chứng vỡ lá lách tái phát.
Loét dạ dày gây xuất huyết trong dạ dày.
Thực quản không rõ nguyên nhân cũng xuất huyết.
Mỗi cái bệnh trạng đều đủ gây tử vong.
Ngắn ngủi trong vòng năm giờ đồng hồ, mấy khoa bác sĩ trong hội chẩn đoán trị liệu, lúc đó đã buông xuống hai lần phong án bệnh tình nguy kịch.
Sáu năm trước, bác sĩ đã sử dụng một máy đài lạnh như băng để đọc thông báo bệnh trạng nguy kịch cho A Tá đang bất tỉnh.
Sáu năm sau, anh chỉ có thể giống như lúc ấy đang ở phòng thu camera, đem lời bác sĩ tuyên đọc bệnh tình nguy kịch khắc sâu vào óc, đem mỗi lời nói của bác sĩ từng chữ chuyển hóa thành chữ có thể thanh giải.
Trừ cái này ra, anh còn lại cái gì cũng không làm được.
Đây là hình phạt mà A Tá dành cho anh.
Sinh lão bệnh tử, chỉ có cái chết là vĩnh viễn không thể thay đổi, dù cố gắng đến mấy cũng không thể thay đổi được.
Đồ Tá Chá được đẩy ra ngoài sau khi đã được giải cứu, nhắm chặt hai mắt, cơ thể cứng đờ nhưng máu vẫn không ngừng đổ vào mặt nạ dưỡng khí, các y tá nhanh tay liên tục thay mặt nạ dưỡng khí sạch sẽ khác.
Trên hành lang âm thanh cãi cọ ầm ĩ, Đỗ Triết loạng choạng mà đi phía sau, như một mảnh linh hồn cô đơn, không thể chạm đến mặt đất, ánh mắt dõi theo hợp quang chưa bao giờ vắng bóng trên đời này, trong chớp mắt bị ngăn cách bởi một cánh cửa màu trắng kia.
A Tá của anh đã được an bài tiến vào Khoa Trị liệu Chuyên sâu, trong những ngày tiếp theo, cậu sẽ tự một mình chiến đấu với tử thần.
Vừa mới bắt đầu, anh một khắc cũng không dám rời đi.
Quan sát xuyên thấu qua tấm kính dày, anh tận mắt nhìn thấy A Tá bị đủ loại kiểu dáng ống dây khác nhau tùy tiện đùa nghịch, dung dịch dinh dưỡng cho ăn qua đường mũi theo xoang mũi tiến vào bên trong, ống dẫn nước tiểu theo ống thông tiểu chảy ra, cả mu bàn tay một bên được đưa vào nước thuốc, một bên được truyền máu, từ tấm phiến tính dán ở lồng ngực mỏng manh đến khô gầy, đầu ngón tay bị dụng cụ kẹp chặt lấy.
Trong hai tuần đầu, ống dinh dưỡng cho ăn bằng đường mũi thường xuyên bị chảy ngược, máu chảy theo đường ống làm bẩn hết toàn bộ túi dung dịch dinh dưỡng.
Bác sĩ cầm máu, cậu lại tiếp tục chảy máu, bác sĩ lại cầm máu và nhiều lần làm bổ trợ giải phẫu, cứ lặp đi lặp lại,