Bị náo lên đến mức này, Khương Văn Âm cũng hết buồn ngủ, ngồi dưới bóng cây một hồi, thấy cũng không nên cứ phơi nắng như vậy, liền nhặt một cành cây mở đường lên núi.
Vận khí của nàng vẫn không tốt như cũ, chỉ phát hiện vài khóm rau dại.
Rau dại trên núi sau nhà không nhiều, hái được chừng một túi nhỏ, thấy mặt trời sắp xuống núi, nàng thu thập đồ vật xong liền trực tiếp xuống núi, không ở lại quá lâu.
Trở về nhà, nàng trực tiếp đi đến phòng bếp đem lương thực bỏ xuống.
Chờ đến lúc ra múc nước, nàng lại phát hiện ở ven đường nơi xa xa có mấy nam nhân đang ngồi trên tảng đá dưới cây, bên chân để cuốc, đang theo dõi phương hướng căn nhà nát.
Mấy người nhìn thẳng về phía này, ánh mắt mười phần quỷ dị, cho người ta một loại cảm giác rùng mình.
Nhìn thấy Khương Văn Âm nhìn qua, bọn hắn đột nhiên nở nụ cười, lộ ra một hàng răng đen vàng.
Những người này là thôn dân thôn Tiểu Hạnh, nàng đã gặp qua trong trí nhớ của Khương Oánh.
Ngày ấy khi tỷ muội Khương Oánh tỷ hai người đến thôn Tiểu Hạnh, trong thôn các nam nhân cứ như vậy mà đứng tại cửa thôn, không nói câu nào, nhìn chằm chằm các nàng cười.
Khương Oánh bị dọa đến hồn phách đều muốn bay mất, muốn rời khỏi thôn Tiểu Hạnh, có thể tỷ tỷ Khương Trầm Vũ lại có ý khác, việc này càng khiến nàng sinh ra ý định bán tỷ tỷ đi, chạy đến phủ thành tìm thân nhân nương tựa.
Khương Văn Âm nhíu mày, xoay người đi lấy nước.
Chờ lúc nàng từ sau nhà trở về, dưới cây đã không còn bóng dàng mấy người vừa rồi.
Khương Trầm Vũ cũng như lúc sáng, không biết đã đi đâu, thẳng đến khi nông thôn khói bếp lượn lờ, hoàng hôn buông xuống, mới chậm ung dung từ bên ngoài trở về.
Khương Văn Âm có loại ảo giác, cảm giác bản thân giống trượng phu khổ cực, mà mỹ nhân tỷ tỷ thì là cái tức phụ chơi bời lêu lổng, tiểu thê tử suốt ngày không có nhà.
Lắc đầu, đem mấy ý nghĩ không đâu trong đầu vứt ra, nàng hô: "Trở về đúng lúc, đi rửa tay rồi tới dùng cơm."
Bữa tối vẫn như cũ là cháo, hương vị nhạt nhẽo chống đói, nhưng thắng ở chỗ hương vị còn có thể ăn, không giống cháo Khương Trầm Vũ làm, liền có thể đầu độc người.
Cơm tối ăn được một nửa, Khương Văn Âm chợt nhớ tới sự tình vừa rồi, do dự một chút sau hỏi: "Ngươi hôm nay đi ra ngoài là đi đâu?"
Khương Trầm Vũ để đũa xuống, ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén: "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"
Khương Văn Âm cho là nàng không cao hứng chuyện mình nghe ngóng chuyện của nàng, liền giải thích nói: "Ta không có ý muốn xen vào việc của ngươi, chỉ là chúng ta đối với thôn Tiểu Hạnh chưa quen thuộc, cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Nàng đem sự tình vừa rồi nói cho Khương Trầm Vũ, cuối cùng nói: "Cũng không phải không cho ngươi đi ra ngoài, chính là để cho ngươi lúc ra cửa nói ta một tiếng."
Khương Trầm Vũ biểu lộ nhàn nhạt, cũng không để ở trong lòng, "Ta đã biết."
Các nàng còn muốn ngây ngốc ở thôn Tiểu Hạnh hai tháng nữa, Khương Văn Âm hi vọng là mình chỉ là lo xa, nghi xấu cho người khác.
Cơm nước xong xuôi trời liền đã tối, trong phòng không có đèn, tỷ muội hai người sớm đã đi ngủ.
Ban ngày quá mệt mỏi, Khương Văn Âm ngủ rất nhanh.
Thẳng đến sau nửa đêm bị mắc tiểu đến tỉnh, mắt mở to nhìn nóc nhà thật lâu, nàng cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng gọi người bên cạnh, "Tỷ tỷ, ngươi ngủ rồi sao?"
Khương Trầm Vũ đương nhiên là tỉnh, lúc nàng lật qua lật lại cũng liền tỉnh lại.
Nhưng Khương Trầm Vũ không muốn để ý tới, từ từ nhắm hai mắt giả vờ như không nghe thấy gì.
Cứ tưởng rằng không để ý tới, chờ một lúc sẽ yên tĩnh, thế nhưng qua một hồi lâu, nàng vẫn như con muỗi đáng ghét, kiên nhẫn gọi mình.
Khương Trầm Vũ mở mắt ra, hơi không kiên nhẫn, "Chuyện gì?"
Khương Văn Âm thẹn thùng nói: "Ta có chút muốn đi nhà xí, tỷ tỷ ngươi muốn cùng đi không?"
"..."
Không khí quỷ dị trầm mặc mất mấy giây nàng mới nghe được thanh âm lãnh đạm xa cách của Khương Trầm Vũ, "Ta không đi."
Khương Văn Âm cũng trầm mặc chỉ chốc lát, mềm giọng cả giận: "Thế nhưng là ta muốn đi, tỷ tỷ ngươi có thể hay không cùng đi với ta?"
Nàng ngược lại không có cảm thấy ở chỗ nào không có ý tứ, cùng là nữ hài tử, cùng đi nhà xí là rất bình thường.
Trước kia lúc đi học, ban đêm phải đi nhà xí, cũng phải gọi bạn cùng phòng đi cùng mình.
Khương Trầm Vũ không nể mặt mũi cự tuyệt, "Tự ngươi đi đi."
Mỹ nhân tỷ tỷ cự tuyệt cũng nằm trong dự liệu, nàng tính khí luôn luôn cao lãnh, thái độ đối xử với mình lại mười phần ác liệt.
Khương Văn Âm không thể không xuất ra đòn sát thủ, yếu ớt nói: "Nếu ngươi không đi cùng với ta, ta có thể sẽ đái dầm..."
"...!Đứng lên." Khương Trầm Vũ bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Quả nhiên, chết vì cái bệnh thích sạch sẽ là không nhẫn nhịn được uy hiếp của đái dầm.
Tính kế mỹ nhân tỷ tỷ, nàng thật là không dễ dàng.
Khương Văn Âm thở dài, đứng lên đi giày vào, theo sau lưng Khương Trầm Vũ đi ra ngoài.
Tối nay không có mây, mặt trăng treo cao trên không trung giống một viên bạch ngọc, sao trời lâpk lòe trong màn đêm, ánh trăng trong sáng ôn nhu đổ xuống, rơi trên mặt đất, chiếu sáng lối đi của hai tỷ muội.
Tìm chỗ bụi cỏ, Khương Trầm Vũ dừng bước, quay lưng thúc giục nói: "Nhanh lên."
Gương mặt nàng ẩn trong đêm tối có chút quẫn bách, nhưng che giấu đi rất tốt, không có bị phát hiện.
Khương Văn Âm cũng không làm phiền, dẫn vén váy chạy chậm đến trong bụi cỏ, tìm chỗ dừng chân, cấp tốc giải quyết nhu cầu s1nh lý.
"Tỷ tỷ ngươi ban đêm uống nhiều cháo như vậy, không muốn đi vệ sinh sao?" Từ trong bụi cỏ đi ra, nàng tri kỷ hỏi thăm.
Khương Trầm Vũ lại lạnh lùng phun ra ba chữ, "Không xấu hổ."
"...!Đều là nữ hài tử, có gì mà phải e lệ."
Khương Trầm Vũ không nói chuyện, không nói một lời nhấc chân quay về nhà.
Khương Văn Âm nhún nhún vai, mắt nhìn không gian đen nhánh xung quanh, vội vàng đuổi theo.
Nằm lại trên giường, bỗng nhiên liền không ngủ được.
Nàng xoay người mắt nhìn khoảng trống mặt đất đầy ánh trăng trước giường, ánh mắt chuyển đến trên thân Khương Trầm Vũ ở bên cạnh.
Khương Trầm Vũ mũi rất cao, nhưng không thanh tú, nhìn từ bên mặt ngũ quan rất lập thể, góc cạnh có chút rõ ràng, Khương Văn Âm vừa rồi liếc mắt một cái nhìn sang, lại kém chút cho là mình thấy được một nam nhân tuấn tú.
Nàng cảm thán, mỹ nhân tỷ tỷ thật thông minh, biết khía cạnh nào của mình có thiếu hụt, liền dùng kiểu tóc che đi góc yếu, để người chỉ chú ý tới ngũ quan xinh xắn phía chính diện của nàng.
Nếu không phải ban đêm ngủ cùng nhau, nàng sẽ không chú ý điểm ấy.
"Đi ngủ, không cho phép nhìn loạn." Khương Trầm Vũ nằm ở bên cạnh, hai tay đan vào nhau đặt ở trên bụng, nhắm mắt lại, mắt thon mi dài có chút rung động, thanh âm như thanh tuyền vào đông, rét lạnh, mà xa cách.
Khương Văn Âm trừng tròng mắt, "Ta ngủ không được."
Khương Trầm Vũ tựa hồ có chút không kiên nhẫn, nhắm mắt lại, đưa tay chuẩn xác che con mắt của nàng, "Ngủ không được cũng phải ngủ."
Trước mắt đột nhiên tối đen, một cỗ mùi