Ánh mặt trời vừa lúc lên cao, cả phòng học lớp 11.1 không hề có ai nói chuyện, chỉ có tiếng ngòi bút chuyển động trên mặt giấy.
Giáo viên tiếng Anh có việc đột xuất, tiết này tự học.
Dụ Hoan cúi đầu nhắn tin trên WeChat, không thấy được chủ nhiệm lớp đã đứng ở trước mặt. Bạn cùng bàn định nhắc nhở nhưng dưới ánh mắt sắc bén của chủ nhiệm lớp lại sợ hãi, chiêm chiếp cúi đầu không dám nói câu nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đưa di động cho thầy.”
Giọng nói trầm thấp vang lên phía trên đỉnh đầu, bàn tay đang gõ chữ của Dụ Hoan bỗng ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía người trước mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông cao lớn đứng chắn trước mặt cô, mặt không cảm xúc, hai mắt phía sau gọng kính không rõ vui buồn, nhưng Dụ Hoan biết, anh đang tức giận.
Ngoan ngoãn đưa điện thoại di động đặt vào trong lòng bàn tay anh, Dụ Hoan bĩu môi, nửa lời cũng không nói.
Phương Thành Vũ đẩy đẩy gọng kính, xoay người rời đi, anh vẫn còn việc chưa xử lý xong.
Bởi vì chuyện này, trong lớp học cũng vang lên vài tiếng nói khẽ. Dụ Hoan vẫn bình tĩnh, rũ mắt làm bài tập toán thầy giáo ra.
“Hoan Hoan, xin lỗi cậu, Diêm Vương tới nhưng tớ lại không dám nhắc cậu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạn cùng bàn mang vẻ mặt hối lỗi, Dụ Hoan lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có việc gì, không trách cậu.”
Hết tiết, trong phòng học khôi phục náo nhiệt, Dụ Hoan đi ra khỏi phòng học, gõ cửa văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.
“Vào đi.”
Phương Thành Vũ đang đang xử lý tài liệu, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không thèm ngẩng đầu, chỉ đáp lại một câu.
Dụ Hoan đẩy cửa đi vào, thuận tay đóng cửa. Sau đó cô lập tức đi về phía người đàn ông đang dựa vào bàn viết chữ.
Phương Thành Vũ ngẩng đầu nhìn cô, có vẻ không ngoài dự đoán, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Dụ Hoan nhìn anh, “Thầy có thể trả điện thoại cho em không?”
Phương Thành Vũ nhướng mày, trực tiếp từ chối: “Không thể. Thành tích của em giảm xuống rất nhiều. Trước đây em vẫn luôn là một trong năm cái tên đứng đầu, vậy mà kì thi gần đây