Xe dừng ở dưới lầu, lần này không cần Phương Thành Vũ nói, Dụ Hoan tự mình xách theo đồ bò xuống từ phía sau, kéo áo đồng phục lên tận cổ, hai chân vẫn thon dài trắng mịn thẳng tắp.
Chân trắng dẫm lên trên mặt đất, Phương Thành Vũ cau mày nói: "Đi giày!"
Thấy anh vẫn quan tâm chính mình, Dụ Hoan cười vui tới mức y như mèo nhỏ, ngoan ngoãn đi giày vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi bước ra khỏi cửa thang máy, Phương Thành Vũ dẫn đầu đi vào nhà, Dụ Hoan đi theo sau khóa kỹ cửa, sau đó cởi giày đi chân trần vào phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đây là thói quen hư đốn gì đây, đi chân trần dễ bị bệnh."
Nói xong, Phương Thành Vũ bưng ly nước lên uống một chén nước, Dụ Hoan nhìn chằm chằm hầu kết của anh lăn lộn lên xuống thầm nuốt nước miếng.
Thầy thật sự quá đẹp trai, đẹp trai đến mức tim cô đập như trống, chỉ cần nhìn anh liền ướt!
"Em không muốn đi dép lê của người khác."
Nghĩ nghĩ một chút Dụ Hoan vẫn ăn ngay nói thật, cặp dép lê kia vừa thấy đã biết từng có người phụ nữ khác đi rồi, hơn nữa không chỉ một lần, chỉ cần nghĩ đến từng có người phụ nữ khác tới nhà thầy, cô liền bực bội.
Phương Thành Vũ uống hết một ly nước lớn cuối cùng cũng đã khát, anh đặt ly lên bàn, mày nhíu lại rồi nói: "Cái gì mà của người khác, dép này không phải tôi đưa cho cô sao, sao cô lắm chuyện thế?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dụ Hoan mím môi, thấp thỏm hỏi câu: "Thầy, thầy có bạn gái sao?"
Phương Thành Vũ thong thả ung dung cởi cúc áo sơ mi, dưới ánh mắt như sói đói của cô gái nhỏ nói bâng quơ: "Có bạn gái rồi còn cùng cô quấn lấy nhau sao? Dụ Hoan, cô đừng tưởng ai cũng không biết liêm sỉ như cô?"
Nghe thầy nói không có bạn gái, đôi mắt Dụ Hoan nháy mắt sáng bừng, đến nỗi nửa câu sau trực tiếp bị cô xem nhẹ.
Bị thầy mắng như thế dù sao cũng không phải lần đầu tiên, bản thân vốn dĩ là một học