“Rốt cuộc cô muốn làm gì? Dụ Hoan, tôi rất mệt mỏi, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Đầu Phương Thành Vũ co rút đau đớn từng đợt, anh ấn ấn trán, trong giọng nói tràn đầy mỏi mệt lẫn sự bất đắc dĩ.
Dụ Hoan mở to hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, trong mắt tràn đầy quật cường bị tầng hơi nước che phủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em muốn thầy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói của cô gái khàn khàn, lời nói ra lại cực kỳ kiên định.
Phương Thành Vũ nhắm mắt, đầu đau như muốn nứt ra.
“Cút lên xe!”
Dụ Hoan lau hết máu bên môi, nhìn anh một cái thật sâu, sau đó nghe lời bò lên phía sau xe.
Trong lòng Phương Thành Vũ khó chịu, cực kỳ khó chịu. Anh nén giận, nắm chặt lấy vô lăng, sau đó lại xe rời đi.
Xe đi phía trước lang thang không có mục tiêu, anh cũng không biết nên đi nơi nào, nên xử lý nữ sinh này ra sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã gần rạng sáng, trời vẫn tối, Phương Thành Vũ lái xe không biết đã tới nơi nào, xuyên qua kính chiếu hậu bên trong xe nhìn về phía Dụ Hoan ngồi phía sau, nữ sinh co chân ôm gối túm thành một khối, vùi đầu giữa đầu gối, không biết có phải đang khóc hay không.
Phương Thành Vũ dừng xe ở ven đường, hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh mà nói: “Dụ Hoan, đừng náo loạn, tôi đưa cô trở về nhà.”
Dụ Hoan ngẩng đầu, khàn khàn hỏi: “Thầy, vì sao không thể?”
“Bởi vì tôi là thầy của cô, chúng ta là thầy trò, Dụ Hoan, cô còn nhỏ, có khả năng không phân biệt được thế nào là thích. Hành vi cực đoan của cô ngày hôm nay tôi có thể tha thứ, tiền đề cô phải trở về bình thường, làm một học sinh bình thường, mà không phải lang thang như......”
Lời nói quá khó nghe anh vẫn chưa nói khỏi miệng, Phương Thành Vũ khó được lúc nhẫn nại cẩn thận giảng đạo lý với cô, chỉ hy vọng cô biết đường quay đầu.
“Thầy, em thích thầy, thật sự rất thích, lần đầu tiên em thích một người, em nghe thấy âm thanh của trái tim mình. Chẳng lẽ thích thầy chính là dâm đãng, kỹ nữ, thế là sai sao?”
Đôi mắt của