Editor: Mễ
Đồng Kỳ đứng ở cửa ra vào hút xong điếu thuốc một hồi thì Trương Hoài Viễn gọi điện thoại đến, giọng điệu vui vẻ nói với cô: “ Cậu đang đâu đấy? ”
Đồng Kỳ cầm điếu thuốc, gảy gảy tàn thuốc đã cháy: “ Tớ đang ở tiệm cà phê Hồng Trần. ”
“ A, thật là trùng hợp, tớ đang ở câu lạc bộ gần đó, cậu có hẹn với bạn hả? ”
Đồng Kỳ liếc nhìn theo hướng tiệm cà phê: “ Ừ, có hẹn. Cậu về chưa? ”
“ Cậu không lái xe? ”
“ Không. ”
“ À, vậy tớ đưa cậu về. ”
“ Được. ”
Thời tiết đêm tháng bảy vẫn rất oi bức, nhưng Đồng Kỳ chỉ cảm thấy lạnh, con người ta không sợ không có hy vọng, chỉ sợ sau khi có hy vọng lại thất vọng. Bước xuống bậc thềm, đứng ở ven đường, trong lúc đợi Trương Hoài Viễn đến, cô châm thêm một điếu, nhìn dòng xe qua lại như nước.
Sớm biết như thế này cô sẽ cmn tự lái xe đến.
Cô xoay người, cúi đầu xuống, đầu ngón tay mảnh khảnh kẹp điếu thuốc, chân dài bắt chéo vào nhau, cô nghĩ đến Lưu Tử Đồng, bắt đầu từ khi nào mà dáng vẻ khi trưởng thành của Lưu Tử Đồng lại là mẫu hình ưa thích của Liêu Thành Xuyên nhỉ?
Liêu Thành Xuyên đi từ trong tiệm cà phê ra, cái đầu tiên anh nhìn thấy chính là dáng vẻ đứng hút thuốc bên vệ đường của cô gái kia, đôi chân dài trắng nõn được ánh đèn đường chiếu lên, mang đến cảm giác càng trắng hơn, càng thon thả hơn. Đồng Kỳ lại rít một hơi thuốc, dường như cô cũng thấy anh, tầm mắt cô nhìn về hướng anh đang đứng.
Gió thổi làm rối tung mái tóc cô, cô nheo mắt cười với anh: “ Hey —— ”
Dưới ánh đèn, đôi lông mày cô cong cong, trông hệt như một con hồ ly nhỏ.
Liêu Thành Xuyên đi lên trước, hỏi cô: “ Cô không lái xe đến sao? ”
“ Không có. ” – Đồng Kỳ gảy tàn thuốc, mang vẻ mặt thờ ơ, lười nhác trả lời anh. Gió thổi đến làm cổ áo cô bay loạn xạ, để lộ ra một chút xương quai xanh.
Liêu Thành Xuyên nhìn sang nơi khác, sờ vào túi quần lấy ra một chiếc chìa khóa xe, chiếc xe phát ra một tiếng bíp, hỏi cô: “ Tôi đưa cô về nhé? ”
Đồng Kỳ xua tay: “ Không cần, bạn trai tôi đến đón. ”
Liêu Thành Xuyên thoáng ngừng lại, chỉ nở nụ cười đáp: “ Ừ. ”
Sau đó, anh quay người bước tới chiếc xe màu đen.
Chưa đi được hai bước, một chiếc Lamborgini chạy đến dừng ở lối ra, Đồng Kỳ liếc nhìn bóng lưng cao lớn kia, cạch cạch cạch – tiếng giày cao gót vang lên, cô hung hăng xoay người bước nhanh đến chiếc Lamborgini đang đậu bên cạnh, Trương Hoài Viễn xuống xe giúp cô mở cửa, nhẹ nhàng hỏi: “ Cậu ăn cơm chưa? ”
“ Vẫn chưa. ”
“ Sao thế? Chẳng lẽ lúc gặp bạn không có ăn gì sao? ”
“ Buổi chiều tớ uống trà nhiều quá nên không thấy đói. ”
Đồng Kỳ không nói nhiều, ngồi vào trong xe, Trương Hoài Viễn hơi cúi người, hỏi cô: “ Vậy chúng ta đi ăn gì đi? Đến nhà hàng sushi mà cậu thích được không?. ”
Đồng Kỳ nhíu mày, mỉm cười đáp: “ Cũng được. ”
Hai người nhìn nhau cười, Trương Hoài Viễn đi vòng qua đầu xe, khởi động xe rồi lái đi.
Sau khi chiếc Lamborgini rời đi, cửa chiếc xe Benz màu đen mới được mở ra, người đàn ông ngồi vào, khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi, rời khỏi tiệm cà phê Hồng Trần.
[ Bốn cô gái nhỏ ]
[ Đồng Kỳ: Chị em, đã thất bại. ]
[ Mạn Mạn: Không phải chứ? Anh ta không nhận ra người đến là cậu à? ]
[ Đồng Kỳ: Không có. ]
[ Tử Đồng: Anh ta có phải bị mù không thế? ]
Đồng Kỳ nhắn tin riêng cho Lưu Tử Đồng
[ Đồng Kỳ: Tử Đồng, người anh ấy thích là cậu. ]
[ Tử Đồng: Cái gì? Tớ không thích anh ấy, anh ấy đã nói gì? ]
[ Đồng Kỳ: Anh ấy đem quà gặp mặt đến cho cậu, tớ ăn tối xong sẽ mang qua. ]
[ Tử Đồng: ………… ]
Trương Hoài Viễn gắp sashimi vào bát cho cô, cười nói: “ Cậu đừng mãi bấm điện thoại nữa, ăn đi. ”
Đồng Kỳ để điện thoại xuống, chống cằm: “ Cậu mới đi đánh bi-a về sao?”
“ Ừ, từ chiều đến giờ. ” – Trương Hoài Viễn uống ngụm nước trái cây. “ Lát nữa phải lái xe, không thể uống rượu, nếu không tớ sẽ uống với cậu hai ly. ”
Trương Hoài Viễn đưa tay vén vài sợi tóc rơi trên mặt Đồng Kỳ, khóe môi chứa ý cười, nhìn cô chăm chú: “ Hôm nay cậu mặc như vậy rất xinh đẹp. ”
Đồng Kỳ cười: “ Có ngày nào tớ không xinh đẹp à? ”
“ Đều rất xinh đẹp. ”
Trên môi Đồng Kỳ vẫn giữ nụ cười nhưng cô không đáp lời, cô với Trương Hoài Viễn là bạn học cùng lớp đại học. Mối quan hệ giữa hai người từ trước đến giờ vẫn luôn là bạn học kiêm bạn tốt, không thay đổi.
Anh ấy là một người đàn ông đa tình, phong lưu, thay người yêu như thay áo, một tháng đổi một lần hằng hà vô số. Gia đình Trương Hoài Viễn làm về trang sức, anh ấy là một phú nhị đại điển hình.
Lúc trước là bạn học cùng lớp, lại ở cùng một thành nên thường xuyên liên lạc, gặp gỡ, ăn cơm, vui chơi.
Trước đây Đồng Kỳ cũng có quen hai ba ngừoi bạn trai. Ánh mắt của đàn ông cô đều có thể nhìn ra được, cô thở dài sờ bao thuốc bên cạnh, Trương Hoài Viễn vừa cười vừa giữ tay cô lại: “ Cậu đừng hút, còn đang ở trong phòng bao nhịn một chút đi. Cậu nói xem sau này chồng cậu bảo cậu cai thuốc thì cậu có cai không vậy? ”
Đồng Kỳ ngẩng đầu, lông mày hơi nhướng lên, cười đáp: “ Tại sao lại phải cai? Có ai đáng để tớ làm như vậy? ”
Cô chỉ cần cười lên, khóe mắt cong cong kia thật sự có thể làm cho ngừoi khác mê mẩn. Trương Hoài Viễn nhịn không được vươn tay lên chạm vào khóe mắt cô, Đồng Kỳ né tránh: “ Cậu đừng làm mấy việc mập mờ như vậy, tớ với cậu không phải mối quan hệ đó đâu. ”
“ Vậy sau này có thể không? ”
Đồng Kỳ cười: “ Không thể ”
Trương Hoài Viễn thu tay lại đặt lên bàn, thản nhiên cười.
Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, không nhắc lại chủ đề khi nãy, Đồng Kỳ vừa ăn sashimi vừa ăn sushi, cảm thấy trái tim lạnh lẽo của mình từ từ ấm áp trở lại.
Cô biết mình thật ngốc.
Thích một người mười mấy năm năm, suy cho cùng vẫn bị người đó làm tổn thương.
Có câu nói không sai: “ Thứ không có được mới là thứ tốt đẹp nhất. ”
Cô liếc mắt nhìn sang cái hộp bên cạnh một cái, không biết ngừoi đàn ông như Liêu Thành Xuyên sẽ tặng món quà gì cho Lưu Tử Đồng.
Cô
với Lưu Tử Đồng là bạn học đã mười mấy năm, mối quan hệ trước giờ đều rất tốt. Đối với Lưu Tử Đồng, cô chỉ cảm thấy ngưỡng mộ, không hề có chút đố kỵ nào.
Ăn xong sushi, Trương Hoài Viễn muốn hẹn Đồng Kỳ đi uống rượu.
Đồng Kỳ từ chối, bảo anh ấy chở cô đến biệt thự Phong Nghiệp, Trương Hoài Viễn cũng quen biết Lưu Tử Đồng, nói: “ Nửa đêm đi trút bầu tâm sự? ”
Đồng Kỳ cười trả lời: “ Ừ, cậu lái mau đi. ”
Trương Hoài Viễn nắm lấy tay Đồng Kỳ, hỏi cô: “ Nếu tớ nghiêm túc thì sao? ”
Đồng Kỳ sững người, nhìn anh ấy trong chốc lát rồi cô nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Trương Hoài Viễn: “ Cho dù có nghiêm túc thì cũng không thích hợp. ”
Nói xong, cô mở cửa xe, đi xuống.
Lưu Tử Đồng mặc áo ngủ, bên ngoài khoác một cái cardian đứng ở cửa, trên tay cầm điện thoại, Đồng Kỳ đi đến gần, vừa cười vừa nhét hộp quà vào tay cô ấy. Lưu Tử Đồng xoay người, đem chiếc hộp vứt vào sọt rác bên cạnh, đáp: “ Tớ không có hứng thú với anh ta, cậu cũng biết rõ mẫu đàn ông tớ thích. ”
Cô ấy sợ Đồng Kỳ hiểu lầm.
Đồng Kỳ thở dài, nhìn hộp quà đáng thương còn chưa được mở, than thở: “ Ít ra cậu cũng mở nó ra đi, xem thử tâm ý của người ta là gì. ”
Lưu Tử Đồng lắc đầu, tiến lên ôm lấy Đồng Kỳ, nói: “ Tớ lại nhớ lại dáng vẻ năm mười bảy tuổi của cậu. ”
Đồng Kỳ ngập ngừng, đưa tay ra vỗ vỗ lên bờ vai cô ấy, giọng điệu giễu cợt: “ Cái dáng vẻ ngốc nghếch khờ khạo đó? Khóc như một chú chó nhỏ bị người ta bỏ rơi, sau đó còn phải để các cậu lôi tớ dậy đưa đi? Không đâu, cho dù là một chút tớ cũng không muốn nhớ lại. ”
“ Đương nhiên không phải, tớ chỉ nhớ đến khi đó cậu lấy hết can đảm đi tỏ tình với anh ta, còn anh ta thì mắt để trên trời mà từ chối cậu, lúc đó bọn tớ chỉ muốn đánh hắn một trận, kết quả lại để cậu đá hắn một cú trước. ”
Đồng Kỳ bật cười, cô cũng nhớ đến việc này, sau khi người thanh niên cao ngạo bị cô đá cho một cái, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhưng không hề nhúc nhích, thậm chí cũng không nói gì, chỉ nhìn cô đầy uy hiếp, giống như cô mới vừa hôn anh ta một cái vậy.
Thái độ bây giờ của Liêu Thành Xuyên cũng y như lúc đó.
Liêu Thành Xuyên là người thỏa mãn được tất cả các phẩm chất để được gọi là một quý ông, nhưng người đàn ông đó lại cách cô cả ngàn cây số.
“ Được rồi, tớ thấy dù gì cậu cũng nên gửi cho anh ấy một cái tin nhắn, bởi vì anh ấy dù sao ngừoi anh ấy muốn gặp cũng là cậu. ” – Đồng Kỳ đẩy Lưu Tử Đồng ra, nhắc nhở.
Lưu Tử Đồng ậm ờ một tiếng rồi hỏi cô: “ Tối nay cậu ngủ ở nhà tớ không? ”
Đồng Kỳ lắc đầu: “ Không, nhà cậu nhiều người quá, tớ về nhà mình. ”
Lưu Tử Đồng nghiêng đầu nhìn ra phía sau Đồng Kỳ, thấy người đàn ông đang dựa vào thân xe nghịch điện thoại: “ Gần đây Trương Hoài Viễn cải tà quy chính rồi hả? ”
Đồng Kỳ nương theo tầm mắt của cô ấy, nhìn một cái, cười đáp: “ Không biết nữa, cậu tự đi hỏi cậu ấy đi. ”
Lưu Tử Đồng bĩu môi: “ Tớ mới không thèm. ”
“ Ha ha ha ”
Đồng Kỳ lại cười, Lưu Tử Đồng sợ bị Trương Hoài Viễn trêu ghẹo.
Đồng Kỳ vẫy tay.
“ Bye —— ”
Lưu Tử Đồng đứng im tại chỗ, nhìn Đồng Kỳ rời đi.
Đồng Kỳ quay người đi đến bên cạnh chiếc xe, Trương Hoài Viễn hờ hững nhìn cô một cái, lại quay sang gửi đến Lưu Tử Đồng một nụ hôn gió, rồi mới giúp Đồng Kỳ mở cửa xe để cô ngồi vào trong.
Còn mình thì ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời đi.
Ra khỏi tiểu khu, Đồng Kỳ không nhìn gương chiếu hậu nữa, Trương Hoài Viễn nói với cô: “ Lưu gia đang tìm đối đượng cho Lưu Tử Đồng, đã nhìn trúng một người, hình như là Liêu Thành Xuyên của Tín Lập —— ”
“ Ừm. “
Đồng Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trương Hoài Viễn cười nói: “ Tớ thấy bọn họ trông cũng rất xứng đôi đấy chứ. ”
“ Đúng vậy, rất xứng. ”
Có ánh đèn neon lướt qua mặt cô, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ đó lại thấp thoáng vẻ cô đơn, mất mát. Là môn đăng hộ đối sao? Con trai của nhà kinh tế học kết hôn với con gái gia tộc họ Lưu vốn có gốc rễ sâu rộng ở thành phố S, quả thật rất tốt, đây là mối quan hệ cộng sinh đôi bên cùng có lợi.
“ Thật sự không đi uống một ly? ” – Trương Hoài Viễn không cam lòng lại hỏi.
Đồng Kỳ chỉ chỉ vào mắt mình: “ Nhìn xem quầng thâm mắt của chị đây này, hôm qua Vu Hân kết hôn, bọn tớ chơi đến sáng mới giải tán. ”
Trương Hoài Viễn khẽ đáp: “ Tớ bị một cuộc điện thoại trong nhà gọi về, bỏ dỡ giữa chừng, không đến náo động phòng, xem ra các cậu đã làm ra không ít chuyện xấu thì phải. ”
Đồng Kỳ bật cười: “ Đó là đương nhiên. ”
Xe chạy đến dưới lầu nhà Đồng Kỳ, Trương Hoài Viễn thở dài mở cửa tiễn cô, hai người nhìn nhau, Đồng Kỳ một bước đi thẳng vào tiểu khu, không ngoảnh lại.
Vòng eo thon, tinh tế mảnh khảnh, Trrương Hoài Viễn nhìn vóc dáng thanh mảnh linh hoạt của cô, bất lực cười khổ ngồi vào trong xe.
Đồng Kỳ lên lầu, mở cửa đi vào, cô thật sự rất mệt mỏi. Cô nhìn một vòng xung quanh nhà, cô sắp đổi sang một căn khác rộng hơn để thỉnh thoảng bố mẹ cô có thể đến ở.
Năm ngoái, bố mẹ cô đều đã về hưu, mẹ cô có đề cập mấy lần sẽ đến thành phố S, nhưng đều bị cô ngăn cản, cô không phải là không cho, chỉ là căn nhà này của cô thật sự là không có chỗ nào để bọn họ có thể ở được.
Giá bất động sản ở thành phố S bây giờ tăng cao, so với giá lúc mới xây tòa nhà Thống Nhất thì giá thị trường bây giờ bán ra cũng lời được không ít.
Đủ để cô mua một căn nhà rồi.
- -----oOo------