Gần đây thương trường Thanh thị xảy ra hai việc lớn: Một là Tạ gia có thâm niên tại Thanh thị 50 năm trong một đêm bị tịch thu toàn bộ gia sản vì bại lộ những việc làm phi pháp.
Thứ hai là Thẩm gia và Lục gia cùng nhau giữ vị trí thứ nhất nhưng Lâm gia đứng đầu Bắc Kinh lại đến Thanh thị tìm Thẩm gia bàn chuyện hợp tác, vì vậy danh tiếng nhà họ Thẩm tăng lên rất nhiều lần, thay đổi như vậy có người vui cũng có người buồn.
Lúc này ngoài cổng chính trường Thẩm Miên tụ tập thành một vòng tròn mà nhân vật phải làm trung tâm là Thẩm Miên, còn kế bên là nam sinh thứ mười một tỏ tình với nàng.
“Thẩm tiểu thư, à không, gọi vậy xa lạ quá!” “Hay mình gọi Miên Miên, cậu thấy được không?”
Nam sinh không nhìn ra biểu hiện thiếu kiên nhẫn trên mặt Thẩm Miên, thản nhiên tiếp tục: “Miên Miên, tối nay cậu rảnh không? Mình mời cậu một bữa cơm.
Nhà hàng ở trung tâm thành phố, mình cố ý mời đầu bếp ở Pháp về, nhất định cậu sẽ thích.”
Không chờ Thẩm Miên từ chối, Dịch Niên ở bên cạnh đã không nhịn được, kéo tay nam sinh đi theo hướng ngược lại, vừa đi vừa nói: “Ông bạn, nếu cậu muốn có người ăn cơm cùng không bằng mời tôi, thế nào? Mời tôi cũng giống mời Thẩm Miên mà thôi, hơn nữa tôi lại rất thích đồ ăn Pháp…”
Dịch Niên âm thầm ra hiệu cho Thẩm Miên, ý bảo nàng mau đi đi.
Thẩm Miên cũng rất nhanh tiếp nhận tín hiệu, đột phá vòng người bước nhanh đi tới một nhà hàng nhỏ.
Vốn dĩ hôm nay nàng hẹn với Dịch Niên ăn cơm nhưng không ngờ mới ra khỏi phòng học đã bị người này người kia chặn đường.
Trước đó cũng có người thổ lộ với nàng nhưng không giống mấy hôm nay, lớn mật chặn đường như thế, hơn nữa còn bày đủ trò, nào là hoa rải khắp sân trường, không thì nến, socola… Không cần phải nói, bọn họ làm như vậy cũng muốn thông qua nàng để lôi kéo quan hệ với anh hai - Thẩm Tri Hành.
Thẩm Miên bị bọn họ làm cho tâm trí rối tinh rối mù, hiện tại muốn dùng đồ ăn để bản thân hả giận.
Khi nàng vẩy tay người phục vụ thì Dịch Niên cũng ở bên ngoài bước vào.
Thẩm Miên thấy thế nhanh tay rót ly nước mát đưa cho Dịch Niên, nói: “Đồng học Đại Niên, vất vả cậu rồi!”
Dịch Niên tiếp nhận nhưng không sốt ruột uống, chỉ đặt một bên cười cười: “Đồng học Thẩm Miên, cậu mau mau cẩn thận ngẫm lại, một tháng qua mình đã giúp cậu bao nhiêu lần?” Chỉ cần hai người đi cùng nhau thì hành động rất ăn ý, một người ngăn cản, một người chạy trốn.
Dịch Niên nhìn Thẩm Miên, hai tuần qua không ngừng giúp nàng che chắn đồng thời cũng nhận ra người bạn chơi từ nhỏ đến lớn đã trưởng thành vì sự duyên dáng yêu kiều.
Cảm thán thời gian qua thật mau, Dịch Niên bưng ly nước Thẩm Miên rót lúc nãy uống một ngụm, nói: “Mình cảm thấy thời điểm này cậu nên tìm đối tượng để thay mình cản vận đào hoa.”
Vốn dĩ Thẩm Miên đang xem điện thoại, nghe Dịch Niên nói liền giả vờ ngượng ngùng: “Nhân gia không phải không có đối tượng a ~”.
“Phốc…” Dịch Niên phun nước vừa uống ngay lập tức, Thẩm Miên ngồi đối diện may mắn phản ứng kịp, không bị ướt.
Dịch Niên sặc nước không ngừng ho khan, liên tục rút khăn giấy che miệng.
Chờ khi dần dần bình phục, khó khăn nói: “Cậu nói gì?”
Thẩm Miên lặp lại lần nữa: “Mình nói mình đã có đối tượng.”
“Anh hai, anh ba cậu biết không?”
Phản ứng đầu tiên của Dịch Niên là hỏi Thẩm Tri Hành và Thẩm Tu yêu thương Thẩm Miên như trân bảo có biết hay không, hắn không thể tưởng tượng được biểu tình của hai người nọ khi biết em gái có đối tượng.
Hai tay Thẩm Miên chống cằm, lắc đầu trái phải ủ rũ nói: “Mình vẫn chưa biết phải giới thiệu chị ấy thế nào.”
Thẩm Miên nói là chị ấy nhưng Dịch Niên lại không nắm được trọng điểm, hắn chỉ tập tâm suy nghĩ: Người nào? Làm sao quen biết? Có hình không? Đẹp hay không đẹp? Mình đã gặp chưa? Bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì? Hai người bắt đầu ở bên nhau từ lúc nào?
Thẩm Miên nhìn dáng vẻ Dịch Niên, hắn nghiêm túc: “… Cậu biết mình muốn hỏi gì đúng không?”
Phục vụ bưng đồ ăn lên, Thẩm Miên chép miệng, lực chú ý dời vào thức ăn, nói: “Bảo mật.”
Dịch Niên đành tự mình suy nghĩ những người xung quanh hắn và Thẩm Miên, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra đối tượng của nàng là ai???
Hỏi Thẩm Miên, nàng chỉ nói ‘Có bản lĩnh đoán được sẽ có phần thưởng’…
Sau khi ăn cơm xong, vì Dịch Niên sốt ruột đi học nên hai người tách nhau ở cổng trường, đang lúc Thẩm Miên chuẩn bị đi về phòng học thì có người gọi nàng: “Thẩm tiểu thư?”
Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn hai người cách nàng khoảng 3m, chọn hạ mi: “Diệp tiểu thư?”
Thẩm Miên nhìn người bên cạnh Diệp Tĩnh Di, một nam sinh nàng chưa từng gặp.
Cũng ngay lúc này Diệp Tĩnh Di bước tới trước mặt Thẩm Miên thấy nàng nhìn người bên cạnh, nhanh chóng giới thiệu: “Đây là em trai tôi, Diệp Bác Văn.”
Em trai? Thẩm Miên chào hỏi: “Xin chào!”
Diệp Bác Văn chỉ gật đầu xem như đáp lại.
Diệp Tĩnh Di chờ xong nhìn Thẩm Miên ôn nhu hỏi: “Thẩm tiểu thư học trường này sao?”
“Ân, đúng rồi, thật trùng hợp.” Thẩm Miên gật đầu: “Đừng gọi Thẩm tiểu thư nữa a, nghe xa lạ quá, chị gọi em Thẩm Miên là được.”
Diệp Tĩnh Di khách khí nói: “Vậy gọi em là Tiểu Miên.”
Thẩm Miên không để ý chuyện xưng hô thế nào, nhưng khi nghe Diệp Tĩnh Di gọi nhũ danh của mình vẫn có chút sửng sốt.
“Chị Tĩnh Di tới trường là…?” Thẩm Miên sợ gọi tên Diệp Tĩnh Di đầy đủ sẽ làm cô xấu hổ, đành gọi một tiếng chị.
Diệp Tĩnh Di quay đầu nhìn Diệp Bác Văn: “Em ấy đánh nhau với đồng học, chị bị lão sư gọi tới.” Khi nói chuyện trong âm thanh nghe rõ sự nghiêm khắc và bất đắc dĩ.
Thẩm Miên trầm mặc.
Bị gọi gia trưởng đương nhiên không ai muốn thẳng mặt nhắc tới.
Diệp Tĩnh Di: “Bây giờ chị và em ấy đi ăn cơm, Tiểu Miên muốn đi cùng không?”
Thẩm Miên khẽ lắc