Kỷ Tiệp dừng bước, chôn chân tại chỗ vài giây, sau khi trầm tư thì chậm rãi xoay người nhìn về phía sô pha.
Lúc này Tạ Kiều Ngữ đã tỉnh lại, lẩm bẩm muốn uống nước.
Thẩm Miên đứng dậy muốn đi lấy nước cho Tạ Kiều Ngữ nhưng thấy Kỷ Tiệp vẫn đứng nguyên ở cửa chưa rời đi, biểu tình trên mặt không được tốt lắm, nàng nghi hoặc hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Cô…” Kỷ Tiệp há miệng thở dốc.
Hắn muốn hỏi quan hệ giữa Thẩm Miên và Tạ Kiều Ngữ có phải như hắn nghĩ hay không? Nhưng lời đến bên miệng lại không thể xuất khẩu, chuyện đến quá đột ngột làm đầu ốc hắn hỗn loạn.
Thời điểm Kỷ Tiệp đang do dự, Thẩm Miên đã đi lấy nước ngồi bên cạnh Tạ Kiều Ngữ một tay ôm cô dựa vào người mình, một tay bưng ly nước từ từ uy vào miệng nhỏ cô.
Chờ Tạ Kiều Ngữ không còn lẩm bẩm, Thẩm Miên bỏ ly xuống bàn, nâng tay vuốt lưng cho cô.
Trong suốt quá trình, Thẩm Miên thấy Kỷ Tiệp không hề nhúc nhích mà vẫn đứng ở đó nên nàng hỏi lần nữa làm sao vậy.
Kỷ Tiệp ho khan một tiếng, trong giọng nói có thêm sự mất tự nhiên: “Không có gì, muốn hỏi cần tôi hổ trợ gì không?”
Trong lòng Thẩm Miên nói Kỷ Tiệp không hổ là nam thứ ấm lòng người biết cách săn sóc như vậy.
Ngay sau đó lắc đầu: “Không cần hổ trợ, tôi có thể tự mình làm.”
Kỷ Tiệp trầm thấp: “Vậy… Hẹn gặp lại.” Nhưng vừa bước khỏi cửa, tay nắm chặt vẫn không buông.
Chung quy vẫn không nhịn được tò mò Kỷ Tiệp xoay người gọi: “Thẩm tiểu thư…”
Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn Kỷ Tiệp.
Kỷ Tiệp nhìn thẳng vào mắt Thẩm Miên, uyển chuyển hỏi: “Quan hệ giữa em và Kiều Ngữ… Tốt như vậy từ khi nào?”
Thẩm Miên trả lời ngay lập tức: “Chúng ta vẫn luôn tốt thế này.”
“...”
Thẩm Miên thấy Kỷ Tiệp không lên tiếng nói chuyện, tức khắc hiểu hắn muốn hỏi cái gì.
“Anh muốn biết tại sao tôi ở trong nhà chị Kiều Ngữ phải không?”
Kỷ Tiệp gật đầu.
Thẩm Miên nghe người bên cạnh rầm rì gì đó, trong lòng đạt được sự thỏa mãn vô hình nên thời điểm trả lời Kỷ Tiệp cũng ôn nhu hơn rất nhiều: “Sinh nhật chị ấy, thân là bạn gái đương nhiên phải ở đây chuẩn bị cho chị ấy bất ngờ.”
Mặc dù trong lòng có suy đoán nhưng nghe đương sự chính miệng thừa nhận, Kỷ Tiệp vẫn có chút không dám tin: “Bạn gái?”
“Đúng vậy! Tôi và chị Kiều Ngữ ở bên nhau, anh là bạn chị ấy, chẳng lẽ không nói với anh sao?”
Lần thứ hai Kỷ Tiệp nói rời đi nhưng không di chuyển, Thẩm Miên liền biết hắn mơ hồ đoán được gì đó nhưng ý nghĩ quá mức khiếp sợ nên không có mặt mũi hỏi thẳng vấn đề.
Nhìn Kỷ Tiệp vẫn đứng tại chỗ, Thẩm Miên không thể làm như không thấy, đành vì hắn giải thích nghi hoặc nhưng trên thực tế nàng đang tuyên thệ chủ quyền.
Mãi đến vài phút sau nhìn bóng dáng Kỷ Tiệp rời đi trong cô đơn, Thẩm Miên mới âm thầm sám hối: Xin lỗi tôi không cố ý làm tổn thương lòng anh nhưng ai kêu anh là tình địch của tôi? Vì phòng ngừa sau này có thêm nhiều tình địch giống anh, tôi đành phải xin lỗi.
Sau khi Kỷ Tiệp đi, Thẩm Miên pha ly nước mật ong đút cho Tạ Kiều Ngữ.
Uống được mấy hớp, Tạ Kiều Ngữ liền tỉnh trợn mắt há miệng, tuy hai mắt còn mông lung nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ người trước mặt là ai.
Tạ Kiều Ngữ nhẹ giọng hừ hừ gọi: “Miên Miên ~”
Lúc này đầu Tạ Kiều Ngữ dựa hẳn vào sô pha, Thẩm Miên đang cúi đầu loạng choạng với ly nước, nghe cô gọi lập tức ngẩng đầu nhìn người bên mặt, thấp giọng nói: “Em ở đây!”
Tạ Kiều Ngữ nhìn trái nhìn phải không nhận ra bản thân đang ở chỗ nào, âm thanh mang theo cảnh giác hỏi: “Đây là đâu?”
Thẩm Miên bị Tạ Kiều Ngữ say chọc cười, nhẹ trấn an: “Nhà của chị!”
“Úc ~” Tạ Kiều Ngữ cái hiểu cái không gật gật đầu.
Thẩm Miên thấy thế chuẩn bị uy Tạ Kiều Ngữ uống thêm chút nước mật ong, nhưng ly vừa tới bên miệng liền bị đẩy ra, lẩm bẩm: “Đây là gì?”
“Nước mật ong.”
“Nước?” Tạ Kiều Ngữ nhíu mày: “Chị không uống nước, chị muốn rượu!”
Thẩm Miên cúi đầu nhìn ly nước bị đẩy ra, tâm tư vừa động, lần nữa đưa ly đến bên miệng Tạ Kiều Ngữ, nhẹ giọng: “… Đây là rượu mật ong, chị nếm thử.”
Nghe không phải là nước, giây tiếp theo Tạ Kiều Ngữ hé miệng uống một hớp lớn.
Thẩm Miên cười trộm, hỏi: “Uống ngon không?”
Tạ Kiều Ngữ chép chép miệng trả lời: “Ngọt ngào!”
“Thật vậy chăng?”
Tạ Kiều Ngữ gật đầu thật mạnh: “Ân.”
Tạ Kiều Ngữ đoạt ly trong tay Thẩm Miên, từng ngụm từng ngum uống ‘Rượu’ mật ong, không cần phải uy Thẩm Miên chống đầu chăm chú nhìn Tạ Kiều Ngữ.
Thẩm Miên phát hiện, khi Tạ Kiều Ngữ say, có vẻ nàng hỏi gì cô sẽ trả lời cái đó.
Vì muốn xác định ý nghĩ của mình, nàng dửng thẳng ngón tay trước mặt cô: “Đây là số mấy?”
Tạ Kiều Ngữ ngước mắt nhìn thoáng qua, trong lòng nhanh chóng xác định đáp án, chuyển tầm mắt qua Thẩm Miên: “1~”
Thẩm Miên thử lại lần nữa: “Còn thế này?”
“3~”
Thẩm Miên thu hồi ngón tay, đôi mắt tinh tinh lấp lánh, nàng chưa bao giờ nghĩ tới lúc Tạ Kiều Ngữ say lại đáng yêu như thế, không chỉ hỏi gì đáp nấy mà lúc nói chuyện còn duyên dáng gọi to, thậm chí nàng có thể cảm nhận sự gợn sóng ở cuối lời nói.
Chọc chọc gương mặt Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên lại hỏi thêm vài vấn đề, hướng dẫn từ từ: “Vậy nói thử em nghe, tại sao hôm nay uống nhiều rượu như vậy?”
Thẩm Miên rất tò mò Tạ Kiều Ngữ luôn là người biết kiềm chế bản thân, tại sao lại để mình say thành thế này.
Không lẽ vì hôm nay là sinh nhật chị ấy? Cũng không phải, nội dung tiểu thuyết có ghi rõ Tạ Kiều Ngữ không bao giờ coi trọng sinh nhật của mình.
Lúc này Tạ Kiều Ngữ đã uống sạch ly nước, nghe Tạ Kiều Ngữ hỏi chuyện, trong đầu hiện lên vài hình ảnh rồi lạnh lùng hừ hừ: “Không vui.”
“Vậy….
Sao lại không vui?” Giác quan thứ sáu mách bảo chuyện Tạ Kiều Ngữ không vui có liên quan với nàng.
Tạ Kiều Ngữ nhấp môi: “Chị thấy!” Khi nói chuyện gương mặt xinh đẹp còn lộ ra biểu tình ủy khuất.
Cái này càng làm Thẩm Miên khó hiểu: Thấy cái gì?
Tạ Kiều Ngữ đưa ly rỗng cho Thẩm Miên, đầu dựa vào vai nàng, âm thanh tinh tế nói: “Em và Diệp tiểu thư ôm nhau.”
Thẩm Miên cầm cái ly, đầu óc hỗn độn: Ôm nhau? Khi nào?
Thẩm Miên cẩn thận nhớ lại cảnh ba người xuất hiện cùng lúc, rốt cuộc sau vài phút suy nghĩ nàng cũng hiểu cái gọi là ôm mà Tạ Kiều Ngữ nói là ý