Lâm Lệ Vinh không ở khách sạn mà chuyển vào nhà Tạ Kiều Ngữ, nên liên tục mấy ngày sau khi học xong Thẩm Miên đều chạy về chỗ Tạ Kiều Ngữ.
Trải qua thời gian ở chung với Lâm Lệ Vinh, khẩn trương và sợ hãi trong lòng Thẩm Miên dần bị hiền lành của Lâm Lệ Vinh tiêu diệt, tuy bề ngoài Ông rất nghiêm khắc khiến người khác sợ hãi nhưng bên trong lại rất nhân từ.
Nhưng càng ở chung lâu, Thẩm Miên càng ngày càng cảm thấy mình không công bằng với Tạ Kiều Ngữ.
Lâm Lệ Vinh đến để Thẩm Miên thấy được Tạ Kiều Ngữ rất nghiêm túc với nàng, cô có thể thẳng thắng xuất quỹ nhưng ngay cả dũng khí mở miệng nói với người nhà nàng cũng không có.
Áy náy chiếm đầy nội tâm Thẩm Miên.
Tuy Tạ Kiều Ngữ luôn nói không sao, cô không để bụng, Thẩm Miên cũng cười cười gật đầu nhưng trong lòng giống như bình ngũ vị tạp trần bị đánh đổ.
Thẩm Miên ở bên cạnh bồi Lâm Lệ Vinh chờ Tạ Kiều Ngữ tan làm, bốn người cùng nhau ăn cơm chiều, xong hết Tạ Kiều Ngữ đưa nàng về nhà.
Nhìn bóng xe Tạ Kiều Ngữ chạy khuất, Thẩm Miên âm thầm đưa ra quyết định: Nàng phải thẳng thắng với người nhà.
Cũng không thể gọi là thẳng thắng, nói đúng hơn là thông báo.
Nhưng khi Thẩm Miên bưng mâm trái cây đứng trước cửa phòng Thẩm Tri Hành đột nhiên lại do dự.
Nếu Thẩm Tri Hành nghe được đuổi nàng ra khỏi nhà phải làm sao bây giờ? Có phải sẽ ép buộc nàng chia tay với Tạ Kiều Ngữ hay không? Nếu căng thẳng quá nàng sẽ chọn gia đình hay Tạ Kiều Ngữ?
Nghĩ đến vấn đề này Thẩm Miên dừng một chút, sau đó tự vỗ đầu mình: Đương nhiên phải kiên quyết, nói gì cũng không thể không có chị ấy.
Nhưng… Thẩm Tri Hành mà tức giận quả thật Thẩm Miên không chịu nổi.
Ngay khi Thẩm Miên định rút lui quay về phòng thì cửa phòng bên cạnh mở ra.
Mấy hôm trước Thẩm Tu xong việc trở về nhà, vừa định ra cửa đã thấy em gái đứng ở hành lang, nhìn chằm chằm mâm trái cây cười hì hì: “Miên Miên, như thế nào đột nhiên nhớ đến anh? Anh đang chuẩn bị xuống ăn trái cây đây.”
Nhìn Thẩm Tu, đột nhiên Thẩm Miên có chủ ý khác.
Đối tượng đầu tiên Thẩm Miên muốn thông báo là Thẩm Tri Hành vì Thẩm Tri Hành ở trong lòng nàng là người khó đồng ý nhưng, nhưng nếu Thẩm Tri Hành đồng ý thì ba mẹ dễ giải quyết hơn.
Vấn đề chính là Thẩm Miên không dám gõ cửa nên thời điểm nhìn thấy Thẩm Tu, lòng nàng liền nảy ra ý định khác: Trước tiên kéo ba mẹ và anh ba về phía mình, có thế lực ửng hộ sau lưng, ở trước mặt Thẩm Tri Hành sẽ dễ dàng hơn.
Thẩm Miên bước nhanh tới trước mặt Thẩm Tu, tự cào mặt mình trước nâng cao mâm trái cây, cười cười thân thiện: “Anh ba, em tự mình chuẩn bị cho anh đây.”
Đột nhiên Thẩm Miên ‘Xum xoe’ làm Thẩm Tu cảm thấy thỏa mãn, cầm nĩa ghim trái dâu bỏ vào miệng, nhai nuốt xuống bụng, mắt Thẩm Tu như biến thành ngôi sao nhìn Thẩm Miên, sủng nịnh hỏi: “Muốn mua cái gì?”
“...” Mặc dù không phải muốn xin Thẩm Tu mua gì cho nàng nhưng ý tứ cũng không khác biệt lắm, chẳng lẽ tiểu tâm tư của nàng dễ dàng bị phát hiện như vậy sao?
Thẩm Miên đưa mắt thăm dò qua thư phòng, một tay bưng mâm trái cây một tay nắm vạt áo Thẩm Tu kéo vào phòng.
Vừa đi vừa nói: “Anh ba, chúng ta vào phòng rồi nói.”
“Làm sao vậy? Đề tài gì mà thần bí tới mức này?” Khi Thẩm Tu hỏi chuyện, tay cũng tiếp nhận mâm trái cây, sợ em gái không cẩn thận làm đổ xuống đất.
Trong tay không có mâm, Thẩm Miên tư thế ôm chằm cánh tay Thẩm Tu, như vậy dễ dàng làm nũng hơn.
Chờ khóa kỹ cửa, Thẩm Tu cũng bị nàng ấn ngồi xuống ghế.
Thẩm Miên trên cao nhìn xuống, gọi: “Anh ba~”
Thẩm Tu gật đầu, thời điểm cúi đầu ăn nho lại nghe Thẩm Miên gọi lần nữa: “Anh ba~”
Thẩm Tu gật đầu, lần này miệng lại nhét thêm múi quýt.
Thẩm Miên ho khan thật mạnh, nghiêm túc: “Anh ba!”
“Ân?” Lúc này Thẩm Tu mới dời lực chú ý khỏi mâm trái cây, chẳng qua thời điểm nói chuyện vẫn tranh thủ nhét thêm trái nho vào miệng.
Có thể thấy Thẩm Tu nói muốn đi ăn trái cây là thật, không phải có lệ với Thẩm Miên.
Sợ Thẩm Tu bị sặc, Thẩm Miên kiên nhẫn chờ hắn nuốt xong, mới thấp giọng chậm rãi nói: “Có một chuyện… Em muốn nói với anh một tiếng.”
“Chuyện gì? Em nói đi, anh nghe.”
Thẩm Miêm hơi hơi hé miệng, nhưng không phát ra âm thanh gì… Nàng lại do dự.
Thẩm Tu nhận ra cảm xúc Thẩm Miên không ổn, đẩy mâm trái cây qua một bên, thẳng eo: “Muốn nói gì liền nói, anh đều có thể thừa nhận.”
Thẩm Miên nhướng mày: “… Thật sự?”
“Ân.” Thẩm Tu khẳng định.
Thẩm Miên âm thầm sắp xếp từ ngữ chuẩn bị lên tiếng, nhưng lại nghe Thẩm Tu bổ sung: “Đương nhiên, chỉ cần không phải yêu đương là được.”
Thẩm Miên: “…” Chưa nói gì anh đã trực tiếp phá hỏng?
Hai người lâm vào trầm mặc.
Nửa ngày sau, Thẩm Tu ăn hết trái cây vẫn không nghe Thẩm Miên nói gì.
Ngước mắt lên nhìn xem sao em gái không nói, thì thấy nàng vẫn đứng đó xoắn xích mấy ngón tay, vẻ mặt phiền muộn nhìn mình.
Thẩm Tu rất hiểu em gái, phát hiện Thẩm Miên muốn nói lại thôi, lòng không tự chủ được dâng lên tia hoảng loạn, lên tiếng hỏi: “Sao lại không nói lời nào?”
Ngàn vạn lần đừng để hắn đoán trúng.
Thẩm Miên nghĩ nói thẳng khẳng định không được, đành phải kích thích tâm tư trước, nàng đi vòng ra sau ghế, hai tay ấn xuống bả vai Thẩm Tu.
Tay Thẩm Miên dùng sức xoa bóp, ngoài miệng thì nhỏ giọng: “Anh ba, anh cảm thấy em nên tìm nam sinh dạng nào làm người yêu mới tốt?”
Quả nhiên! Thẩm Tu nâng cao phòng tuyến