Tối quá! Bóng tối bao phủ Thẩm Miên.
Thẩm Miên ngất xỉu, mở mắt ra chỉ nhìn thấy màu đen, hai mắt chuyển động bốn phía nhưng căn bản nàng không thấy bất cứ thứ gì.
Nàng mù sao?
Thẩm Miên cho rằng bản thân nằm trên giường bệnh, không dám lộn xộn, lên tiếng gọi: “Anh?”
“Chị Kiều Ngữ?”
“Ba? Mẹ? Dì Vương?”
Đợi một hồi không đáp lại, Thẩm Miên ý thức mình không phải nằm trên giường, mà là mặt đất cứng rắn lạnh lẽo.
Thẩm Miên giơ tay sờ sờ đôi mắt, phát hiện không có quấn băng vải.
Xác định hai mắt không sao, tay Thẩm Miên chống mặt đất chậm rãi bò lên.
Nếu không phải mắt có vấn đề, vì cái gì chung quanh tối như vậy?
Thẩm Miên đứng tại chỗ gọi vài tiếng, nhưng cuối cùng phản hồi nàng chỉ có tiếng vọng của bản thân.
Từng tiếng vọng truyền vào tai, lòng Thẩm Miên sợ hãi.
Căn bản nàng không biết xảy ra chuyện gì, không biết bản thân đang ở chỗ nào, cũng không biết tại sao bản thân lại có mặt ở đây.
Chẳng lẽ… Bị bắt cóc?
Thẩm Miên cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể Lục gia biết nàng âm thầm xuống tay hủy diệt Lục Cảnh Thần, cho người bắt nàng.
Ý nghĩ ngày càng nhiều, cuối cùng Thẩm Miên còn thấy kết cục thê thảm của bản thân.
Nghĩ đến đây, Thẩm Miên quyết định không thể chờ chết, phải tranh thủ chạy đi tìm người cầu cứu trước khi bọn bắt cóc quay lại.
Bởi vì không thấy rõ bốn phía, Thẩm Miên quyết định tiến về phía trước.
Hít sâu một hơi, Thẩm Miên nâng hai tay sờ soạn bước tới.
Thẩm Miên cau mày, chậm rãi hoạt động, nhưng mới bước một bước chung quanh liền sáng lên, kim quang lóe bốn phía, ánh sáng xua tan đen tối.
Thẩm Miên thấy bản thân không phải ở tầng hầm như trong tưởng tượng liền sững sờ tại chỗ.
Nhưng rất mau hồi thần, thay đổi trước mắt? xuất phát từ tâm Thẩm Miên kinh ngạc cảm thán, ngừng thở lẳng lặng xem xét cảnh tượng khiến người chấn cảm nhân tâm.
Theo ánh sáng càng ngày càng rõ, nhưng khi Thẩm Miên đến gần thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Phía trước là một cái động!
Đồ vật bên trong lấp lóe hấp dẫn Thẩm Miên, theo bản năng nâng tay lên, giơ ngón tay chọc chọc tới.
Điểm sáng giống như đụng phải gì đó, chậm rãi mở rộng, mọi thứ kéo căng, đồ vật mới vừa chớp động cũng hiện rõ ràng trước mắt Thẩm Miên.
Giống trên màn hình TV chia thành nhiều khung hình, mỗi một khung hiện lên hình ảnh không giống nhau.
Như đang được xem phim trên màn hình rộng, sau khi ánh sáng biến mất, bốn phía vang lên tiếng ai đó đang nói chuyện.
“Mình xuyên thư? Xuyên thành nữ phụ ác độc? Hơn nữa ngày mai còn bị nữ chủ giết? Phi! Tin này có đáng tin hay không?”
“Đây là chỗ nào? Không phải mình chết rồi sao? Mình trọng sinh? Nếu ông trời thành toàn cho mình cơ hội sống lại lần nữa, như vậy… Tất cả hãy chờ xem.”
“Xin chào ký chủ, đánh số 0212 vì cô phục vụ… Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, con sẽ được sống lại lần nữa.”
“.…….”
Đây là cái gì?
Thẩm Miên đứng tại chỗ kèm theo mỗi âm thanh là những người khác nhau, những hình ảnh không đồng nhất, nàng ngây ngốc vì mọi thứ trước mắt.
Nàng ngất đi do khí huyết công tâm, vậy sao lại tới chỗ này?
Đứng thêm vài phút, Thẩm Miên biết rõ trước mắt là sao, nhanh chóng cất bước tiếp tục đi tới.
Suốt quãng đường, bốn phía đều hiện ra hình ảnh, nghe mọi người trong đó nói chuyện, giữa mơ hồ hiểu được sự tình.
Không biết đi bao lâu, Thẩm Miên thấy ánh sáng chung quanh thay đổi, nó lan tỏa, là ngân quang.
Thẩm Miên dừng bước, chần chờ vài giây mới bước qua.
Thời điểm nàng đến gần, ngân quang mở rộng, nàng dừng lại khi đọc được văn bản phía trước.
Gần như cùng lúc, rốt cuộc Thẩm Miên đã biết nàng đang ở chỗ nào, cũng biết tại sao bị đưa đến nơi này.
Đây là thời không phiến diện.
Quan điểm đó là mỗi cuốn tiểu thuyết đều được hình thành độc lập, người có thể nhìn được, nghe được là vai chính trong đó.
Sở dĩ Thẩm Miên tới đây là vì trong mỗi cuốn tiểu thuyết sẽ có nhân tố không xác định được sinh ra, còn nàng chính là nhân tố không xác định đó, người phá hủy cốt truyện nguyên bản.
Thẩm Miên bị vây ở chỗ này, cho đến khi ký ức biến mất, nguyên tác sẽ khôi phục bình thường.
“Cho nên mình… Phải chết?” Thẩm Miên đọc xong quy tắc thì lẩm bẩm nói.
Theo sau, Thẩm Miên phát ra tiếng cười nhạo.
Chết thì chết thôi, nhưng hiện tại nàng không muốn chết.
Vì… Nàng có Tạ Kiều Ngữ.
Văn bản biến mất sau khi Thẩm Miên đọc xong, nàng đành quay đầu nhìn bốn phía, xem được mặt xấu và tốt trong những quyển tiểu thuyết khác.
Thẩm Miên thấy được nhiều người có tính cách khác biệt, các nàng hoặc là đáng yêu nhuyễn manh, hoặc là ngự tỷ nóng bỏng; không thì cứng cỏi bất khuất; hoặc yếu đuối vô năng…
Nhưng những người này không tác động đến cảm xúc của Thẩm Miên.
Còn gì khổ sở hơn khi bản thân chuẩn bị tiêu diệt?
Đến khi Thẩm Miên nhìn thấy chính mình, còn có… Tạ Kiều Ngữ.
Thấy Tạ Kiều Ngữ, tâm Thẩm Miên không hề gợn sóng rốt cuộc cũng có phản ứng, toàn bộ tầm mắt đều dừng trên người Tạ Kiều Ngữ.
Chẳng qua nhìn nhìn, Thẩm Miên liền phát hiện có gì đó không thích hợp.
Thẩm Miên xác định và khẳng định, những gì nàng đang thấy không phải hình ảnh trong nguyên tác, cũng không phải chuyện xảy ra sau khi nàng trọng sinh.
Mà là những chuyện Thẩm Miên chưa bao giờ biết, không có ký ức nào về nó.
Bởi vì hình ảnh đó là Tạ Kiều Ngữ không ở cùng Lục Cảnh Thần, hoặc yêu đương với nàng, mà luôn tạo cơ hội để cô ngẫu nhiên gặp được ‘Nàng’, tạo cơ hội xong cũng không làm gì khác, đã vậy cô còn dạy dỗ ‘Nàng’ gia đình quan trọng thế nào, Lục Cảnh Thần xấu xa thế nào…
Hình ảnh ‘Nàng’ nói chuyện với Tạ Kiều Ngữ không đáng yêu, ngược lại có chút ngạo mạn tùy hứng.
Không thích hợp, rất không thích hợp.
Ngẫu nhiên được dạy dỗ? Ngạo mạn?
Thẩm Miên ngưng mắt tập trung xem xét, nhìn ảnh hai người không kiên nhẫn trò chuyện với nhau, cuối cùng cũng biết không thích hợp chỗ nào!
Hình ảnh là Tạ Kiều Ngữ khi làm gia sư, mà hình ảnh ‘Nàng’ là Thẩm Miên ở kiếp trước ngạo mạn tùy hứng không hiểu chuyện!
Thẩm Miên mở lớn hai mắt, trong lòng: Hai người xảy ra chuyện gì? Có ai nói cho nàng biết hay không?
Có người nghe Thẩm Miên gọi lớn, giây tiếp theo, âm thanh vang lên giữa không gian hư vô mờ mịt: “Thời gian trước tiểu thư đã từng đến nơi này.”
Thẩm Miên hoảng sợ vì âm thanh đột ngột vang lên, nhìn trái phải sau đó nhướng mày hỏi: “Ai?”
“Người quản lý trong phiến diện.”
Thái độ Thẩm Miên thay đổi trong tức khắc: “Xin chào, ngươi vừa nói câu đó có ý gì?”
Âm thanh quản lý Giả vang lên bốn phía: “Khoảng thời gian trước tôi phát hiện quyển > xảy ra vấn đề, tiểu thư và người trong thế giới thư đều tự mình có ý thức, tôi cảm thấy rất tò mò, chuyện này chưa bao giờ xảy ra.”
“Tôi theo dõi mọi chuyện xảy ra, gần đây mới xuất hiện cơ hội, nữ chủ Tạ Kiều Ngữ bị tôi đưa tới nơi này.
Tôi cho nữ chủ xem nguyên tác >, để nữ chủ biết mình là nữ chủ trong tiểu thuyết ngôn tình.”
“Chờ Tạ Kiều Ngữ xem xong, tôi lại đưa nữ chủ trở về với nguyên tác.>>
Quản lý Giả dừng một chút: “Tôi cho rằng nữ chủ sẽ làm theo nguyên tác vốn có, nhưng không ngờ, tình yêu nữ chủ dành cho cô mãnh liệt ngoài dự kiến của tôi, nữ chủ tự cho là đúng, vi phạm mệnh lệnh của tôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Thiếu chút nữa nữ chủ thay đổi nguyên tác trong suy nghĩ của cô, tôi nhanh tay đưa nữ chủ trở về.”
Quản lý Giả bất đắc dĩ nói: “Tuy có chỗ ngoài ý muốn, nhưng cũng may tôi thanh trừ nguyên tác trong trí nhớ của cô, để nữ chủ có thể trở lại là nữ chủ, có thể tiếp tục hoàn thành chuyện xưa.”
Nghe quản lý Giả nói xong, đột nhiên Thẩm Miên suy nghĩ cẩn thận một vấn đề: “Đã có nguyên tác thế giới, tại sao tôi xuất hiện ở chỗ này?”
Đây không phải chỗ tiêu diệt nhân tố phát sinh sao? Trừ bỏ thế giới của nàng, theo lời quản lý Giả,