Chạng vạng đêm 30, ở Thẩm gia ngoại trừ Thẩm Tri Hành vẫn còn bận việc chưa về, Vương Phượng xin nghỉ về quê thì tất cả đều có mặt đầy đủ.
Thẩm Thiên Vinh và Thẩm Tu ngồi sô pha chờ TV truyền hình trực tiếp khoảnh khắc bước qua năm mới, còn Thẩm Miên, Tạ Kiều Ngữ ở phòng bếp nghiên cứu hình dạng sủi cảo.
Lương Mẫn Trân trên lầu đi xuống thấy Thẩm Tu gác chân lên bàn trà, vội vàng đi qua đánh bả vai hắn: “Tiểu Bảo, bỏ chân xuống.
Chốc nữa anh hai con dẫn bạn gái về nhà, để con gái người ta thấy sẽ không tốt.
Còn nữa, thân là minh tinh lớn, có thể ra dáng minh tinh được không? Nếu bị phóng viên chụp được phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Thiên Vinh ở bên cạnh hừ lạnh: “Bao nhiêu tuổi rồi, bạn gái cũng không có, làm sao có cái gọi là bộ dáng minh tinh.”
Thẩm Tu gian nan đem chân bị thương dịch qua một bên, vừa nghe ba mình công kích: “...!Ba, xin ba đừng đả kích tâm con.”
Thẩm Tu cắn quả táo, quay đầu nói với Lương Mẫn Trân: “Hơn nữa, mẹ! đang ở trong nhà làm sao có phóng viên…”
Lời còn chưa nói xong, âm thanh chụp ảnh truyền đến: “Tách…”
Thẩm Tu quay đầu lại nhìn, thấy Thẩm Miên cầm điện thoại chụp mình.
Thẩm Miên cũng thấy Thẩm Tu nhìn mình, giơ giơ di động: “Không có phóng viên, nhưng em sẽ làm paparazzi.”
Thẩm Tu khó hiểu: “Em làm cái gì?”
Thẩm Miên cười hắc hắc, vuốt ve tay mình: “Ngày mai chúc tết, để xem anh ba lì xì em thế nào.”
Thẩm Tu: “…”
Thẩm Miên vui vẻ vẫy vẫy tay với Lương Mẫn Trân nói: “Mẹ mau tới đây, con và chị Kiều Ngữ không biết phải nấu bao nhiêu nước.”
“Đừng gọi mẹ, mẹ cũng không biết.”
Thẩm Miên a một tiếng: “Trước đây lúc làm sủi cảo…”
“Đều do dì Vương làm.”
Thẩm Miên lấy di động ra: “Để con gọi video hỏi dì Vương.”
Ngay khi Thẩm Miên chuẩn bị gọi cho dì Vương, ngoài cửa truyền đến âm thanh vặn nắm cửa.
Thẩm Miên nhìn lại, nhìn Thẩm Tri Hành đẩy cửa bước vào, đi sau hắn còn có một người khác là Diệp Tĩnh Di.
Diệp Tĩnh Di thấy mọi người có mặt đều nhìn về phía mình, khom lưng vấn an: “Bác trai, bác gái, con là bạn gái của Tri Hành - Diệp Tĩnh Di.”
Lương Mẫn Trân nhìn Diệp Tĩnh Di sau đó gấp gáp bước qua chỗ hai người, vì muốn nhìn kỹ dáng vẻ Diệp Tĩnh Di, nhưng còn có người nhanh chân hơn cả bà.
Thẩm Miên chạy đến, ôm chặt Diệp Tĩnh Di, kinh hỉ nói: “Chị Tĩnh Di! Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, Tiểu Miên.” Diệp Tĩnh Di sờ đỉnh đầu Thẩm Miên, nói: “Càng ngày càng xinh đẹp.”
May Tạ Kiều Ngữ ở trong phòng bếp, nếu không thấy Thẩm Miên nhiệt tình ôm Diệp Tĩnh Di thế này, không biết có âm thần ghen tuông hay không?
Thẩm Miên cười hắc hắc rồi buông Diệp Tĩnh Di ra.
Vừa vặn Lương Mẫn Trân bước đến, nắm tay Diệp Tĩnh Di: “Ta gọi con là Tiểu Di thế nào?”
“Bác gái gọi thế nào cũng được.”
Lương Mẫn Trân cười tươi như hoa, bắt đầu hỏi han ân cần.
Thẩm Miên đứng một bên chuẩn bị gọi điện cho Vương Phượng, nhưng đột nhiên cảm thấy giờ này chắc dì Vương đã nghỉ, hiện tại quấy rầy có chút không thỏa đáng.
Thẩm Miên do dự, dư quang thoáng nhìn qua Diệp Tĩnh Di, nàng nhớ trong tiểu thuyết từng đề cập trù nghệ Diệp Tĩnh Di rất tốt.
Thẩm Miên chen vào hỏi: “Đúng rồi chị Tĩnh Di, chị biết nấu sủi cảo không?”
Tuy Diệp Tĩnh Di không rõ tại sao Thẩm Miên hỏi như vậy nhưng vẫn gật đầu.
Kinh hỉ từ trên trời giáng xuống.
“Chị Tĩnh Di mau tới! Cần được trợ giúp!”
Một bên Thẩm Miên kéo Diệp Tĩnh Di vào phòng bếp, một bên nói với Thẩm Tri Hành: “Anh hai, mượn bạn gái anh một chút.”
Thẩm Tri Hành chưa kịp trả lời, Diệp Tĩnh Di đã bị kéo đi.
Lương Mẫn Trân bất đắc dĩ lẩm bẩm ‘Đứa nhỏ này!’.
Sau đó nhìn Thẩm Tri Hành, nói: “Mẹ cũng vào phòng bếp, đi theo học hỏi, con lên phòng thay quần áo trước đi.”
Thẩm Miên kéo Diệp Tĩnh Di vào phòng bếp, thấy Tạ Kiều Ngữ đang dựa vao Baidu thực hiện từng bước từng bước.
Nhìn Diệp Tĩnh Di, Tạ Kiều Ngữ sửng sốt một chút, nói: “Diệp tiểu thư.”
“Kiều Ngữ.” Diệp Tĩnh Di gọi.
Thẩm Miên nhìn Tạ Kiều Ngữ: “Chị Kiều Ngữ, chị Tĩnh Di biết nấu.
Chúng ta để chị ấy là bếp trưởng, còn mình ở bên cạnh phụ giúp.”
Tạ Kiều Ngữ bình tĩnh ừ một tiếng.
Lúc này Lương Mẫn Trân cũng bước vào.
Bốn nữ nhân bận bận rộn rộn, ba nam nhân ngoài phòng khách đối diện không nói gì.
“Ba, anh.”
Thẩm Tu xử lý hết quả táo, ăn không ngồi rồi nói: “Hai người có cảm thấy chúng ta ngồi thế này thực lười phải không?”
Thẩm Thiên Vinh hừ lạnh, ghét bỏ: “Con dán một câu đối cũng thành thế này, còn giúp được cái gì nữa?”
Cảm thấy hôm nay Thẩm Thiên Vinh cứ nhắm vào mình, nhưng hắn không có chứng cứ: “Nhưng chân hai người không bị thương!”
“Con nghĩ, ba đi rửa rau, anh hai hỗ trợ xắt rau.”
Thẩm Tu: “Như vậy chốc nữa xào rau cũng dễ dàng.”
Bị an bài rõ ràng, Thẩm Tri Hành cười một tiếng hỏi: “Vậy còn em?’
“Em đau chân, cái gì cũng không làm được.”
Thẩm Tu cau mày thở dài: “Em chỉ có thể ngồi ở chỗ này cổ vũ mọi người.”
“Anh cho em tìm đường sống.” Thẩm Tri Hành đứng dậy.
Nhìn bóng Thẩm Tri Hành đi xa, có một loại dự cảm không tốt xuất hiện trong lòng Thẩm Tu.
“...”
Sáu người trong phòng bếp chen chúc, chia nhau gói sủi cảo, xắt rau, rửa rau… Chuẩn bị cơm tất nhiên, để lại Thẩm Tu cô độc ngoài phòng khách, ngồi cắn hạt dưa.
Đây là đường sống Thẩm Tri Hành cho Thẩm Tu - Cắn hết mâm hạt dưa.
Thẩm Tu còn đăng lên Weibo lên án hành vi nhàm chán của Thẩm Tri Hành, nhưng chẳng những fans không đau lòng vì hắn, mà còn để lại một chuỗi bình luận: Ha ha ha…
Thẩm Tu quyết định mấy ngày tới không để ý tới họ, miệng luôn nói yêu hắn nhưng khi hắn bị khi dễ lại cười lớn tiếng nhất.
Lần nữa một mình đơn độc cắn hạt dưa.
Chờ Thẩm Miên cắn được một nửa, Diệp Tĩnh Di cũng đã nấu xong.
Vừa thấy mấy người bắt đầu chuẩn bị làm hoành thánh, Thẩm Tu lập tức vứt bỏ hạt dưa, nhảy một chân qua cùng mọi người làm.
Đêm 30 lần này, Thẩm gia náo nhiệt hơn rất nhiều.
-
Theo tuổi lớn lên, dần dần Tạ Kiều Ngữ từ người nhận lì xì biến thành người phát lì xì.
Đồng dạng theo sự thay đổi đó, mỗi khi về nhà ăn tết đổi thành hỏi thăm tình trạng học tập biến thành công việc thế nào? Bao giờ kết hôn?
Đặc biệt mấy năm gần đây, mỗi năm Tạ Kiều Ngữ về Bắc Kinh đều sẽ bị hỏi khi nào dẫn đối tượng về, có cần mọi