Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Những năm tháng JQ thiêu đốt


trước sau

Mùa đông năm ấy dường như đặc biệt lạnh, nhiệt độ không khí thành phố X gần như bằng không, nơi nào cũng lạnh cóng người, ngập trong tuyết đáng yêu. Có điều đều là tuyết nhân tạo …

Dãy cửa hàng bên ngoài trường học tuyết nhân tạo rơi lả tả, Chu Tiểu Kỳ run cầm cập đứng trong gió lạnh đợi đã lâu lắm, nhận được 7-8 tờ rơi, trà sữa cũng uống hết 2 cốc rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng Tần thiếu đâu.

Anh chàng đẹp trai phát tờ rơi bên cạnh cũng thương hại cô. “Em cũng đợi đến 3 tiếng đồng hồ rồi còn gì.”

Chu Tiểu Kỳ liếc xéo cậu ta, khụt khịt cái mũi lạnh cóng đến đỏ ửng cả lên.

“Là đàn em ở khu phân hiệu hả, người em đợi có lẽ không tới rồi. Anh còn 15 phút nữa là tan ca, hay là anh mời em ăn tối nhé?” Gã trai dung tục bộ dạng có vẻ cua đồng hướng về phía cô bắt chuyện.

Chu Tiểu Kỳ quét mắt liếc cậu ta một cái, nói: “Chị năm tư rồi.”

“Ôi chao?” Tên kia ngẩn người, lập tức nở nụ cười, “Không nhìn ra là cô còn hơn tôi một khóa, lừa người chứ gì, nhưng mà cũng chả sao cả, cùng uống cốc café nhé.”

Chu Tiểu Kỳ quay mặt đi, “Không có hứng.”

Lòng cô nhen nhóm một đám lửa, cháy bừng bừng, thư tình trong túi bị cô vo viên lại ...

Đã nói là cùng nhau ăn tối, đợi thêm nữa thì thành ăn khuya luôn rồi … Di động chết tiệt mãi mà vẫn không liên lạc được, cô đi tới đi lui vẫn không thấy tín hiệu, cuối cùng đành bỏ cuộc. Đúng là quẻ xui, cô quyết định đợi thêm 15 phút, đợi không thấy thì đi luôn!

Gì mà quà năm mới chứ, thật làm người ta đau trứng …

“Đàn chị, tôi tan ca rồi, đi thôi, ở đây lạnh lắm, vào trong uống cốc café đi.” Cậu em qua đường dù là thái độ có vẻ chả liên quan nhưng vẫn ăn nói khá chuyên nghiệp.

Chu Tiểu Kỳ kéo khóa lên cao, nhét cả cằm và miệng vào trong cổ áo, chỉ lộ ra một đôi mắt đen lóng lánh, kiên định nói: “Không cần."

“Đi đi, tôi cũng không tồi đâu. Cái loại đàn ông mà để phụ nữ phải chờ là chẳng đáng một xu." Cậu em tiếp tục xỉa mũi vào, “Tôi mới không để bạn gái chờ lâu như thế, tôi tốt hơn anh ta nhiều.”

Chu Tiểu Kỳ liếc mắt đánh giá cậu ta một cái, không thèm khách sáo nói: “Cậu không cao bằng Diêu Minh, không đẹp trai bằng Beckham, không nhiều tiền bằng Tiger Wood, cũng chỉ có mụn trứng cá là nhiều hơn Lưu Tường thôi, cậu có chỗ nào tốt hả?”

Mùa đông năm đó, với cậu mà nói đặc biệt lạnh, đứng dưới làn tuyết nhân tạo, càng nổi bật vẻ thê lương. Khu mua sắm vang tiếng chào đón trận tuyết đầu tiên của năm 2002, tới muộn hơn một chút so với những năm trước ....

Một chiếc taxi dừng lại trước mặt, cửa mở ra, tiếng động quá lớn, Chu Tiểu Kỳ quay đầu lại nhìn, mày nhíu chặt lại.

“Tiểu Kỳ, xin lỗi em, anh đến muộn.” Tần Chinh thở hổn hển, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, “Khu phố trung tâm bị kẹt xe.”

Chu Tiểu Kỳ hừ một tiếng, nói: “Em phải đi rồi.”

Tần Chinh nín thở, căng thẳng nhìn cô chằm chằm. “Anh biết em đợi rất lâu rồi …”

Chu Tiểu Kỳ nói: “Phải, trà sữa cũng uống hai cốc rồi, nếu anh không tới, em sẽ phải tìm một chỗ đi toilet.” Sau đó anh sẽ không tìm thấy cô, tưởng là cô đi thẳng về rồi, sau đó lại tới ký túc xá nữ tìm cô, tìm không thấy lại đợi dưới lầu, mà cô đi toilet xong lại quay lại tiếp tục đợi ... Nhiều máu chó, nhiều thương tâm a, Quỳnh Dao gì gì đó đứng qua một bên! Chu Tiểu Kỳ khụt khịt mũi, tiếng nói còn nặng giọng mũi: “Em sắp tê cóng rồi…”

Lòng bàn tay anh ấm áp, cầm tay cô nhét vào chỗ sâu nhất trong túi áo mình, nói: “Mời em đi ăn khuya.”

Giữa đám tuyết lả tả, cậu em qua đường khóa dưới loáng thoáng nghe thấy đàn chị mặt chíp hôi kia thầm thầm thì thì nói: “Đi toilet trước đã …”

Vốn đã đặt chỗ xong xuôi rồi, vì anh tới muộn mà tự động bị hủy.

“Lúc này rồi còn chỗ nào có thể ăn được cơm nữa a...” Chu Tiểu Kỳ giậm chân, hà hơi cho ấm, sà vào lòng Tần Chinh tránh gió. Chu Tiểu Kỳ nhìn thì có vẻ tròn tròn, mịn mịn, ấm áp dào dạt, nhưng mà bản thân cũng rất sợ lạnh. Tần Chinh che ở nơi đầu gió, gọi vài cuộc điện thoại vẫn không đặt được chỗ, Chu Tiểu Kỳ bỏ cuộc, nói: “Chúng ta gói lại rồi về ký túc xá ăn đi.”

Quy tắc phổ biến trong cả nước đối với sinh viên: Nữ sinh có thể vào ký túc xá nam, nam sinh không thể vào ký túc xá nữ. Nếu chót vào ký túc xá nữ, đầu và JJ - một thứ phải ở lại.

Có ai không biết JJ là gì không? Mình cũng mới biết thôi :">

Cho nên nói nam nữ bình đẳng a, bao giờ chủ nghĩa cộng sản thành hiện thực rồi thì cũng không xa nữa.

Kết quả của bữa tối tết nguyên đán, là Chu Tiểu Kỳ dẫn theo Tần Chinh đi quét sạch một vòng ở ngoài trường học, thăm mấy tiệm ăn, mua thịt nướng, bánh rán Sơn Đông, bánh trẻo, gà rán, bỏng, thạch chè, oden, mực viên lại còn mousse trái cây và bia nữa …

Tần Chinh nhíu mày nói: "Ăn như vậy không sao chứ?”

“Người Trung Quốc chúng ta ăn các loại độc tố mà lớn lên, khả năng miễn dịch kháng độc tốt nhất trên thế giới, có chút đồ như này, ăn không chết được.” Chu Tiểu Kỳ vô cùng tin tưởng vào thể chất của mình.

Ai bảo mình đến muộn chứ, đành liều mạng ăn cùng cô ấy vậy …

Trong phòng ngủ có bốn cái giường, một người chuyển ra ngoài, hai người khác thì ra ngoài chơi đùa thỏa thích rồi, còn chưa tới 9 giờ, họ không thể về sớm như vậy được.

Chu Tiểu Kỳ ngồi trên ghế của Tần Chinh, xuýt xoa không thôi trước cả một bàn đầy đồ ăn linh tinh, một miếng thịt nướng, một miếng bánh rán, một miếng bánh trẻo ăn một lượt …

Tần Chinh hơi bối rối, nghe nói nữ sinh ở trước mặt nam sinh mình thích luôn khá là chú ý hình tượng, nhưng những lời này không được kiểm chứng trên người Chu Tiểu Kỳ.

“Anh đi đâu thế..." Cô tranh thủ hỏi anh một câu, “Sao lại chạy tới khu phố trung tâm.”

Tần Chinh ậm ờ một tiếng qua quýt, lấy từ trong túi ở mặt trong của áo gió một hộp quà nho nhỏ, vốn định đặt vào lòng bàn tay Chu Tiểu Kỳ, nhưng nhìn thấy bộ móng vuốt dính đấy dầu mỡ của cô, dừng một chút, lại rút về.

Ánh mắt Chu Tiểu Kỳ thẳng tắp, trơ mắt nhìn quà tới tay rồi lại bay về mất.

Tần Chinh rút hai tờ giấy, kéo tay cô lại lau chùi tỉ mỉ, việc này không khỏi khiến cô hoài nghi, anh có phải sắp tặng cô nhẫn cầu hôn hay không.

“Tần Chinh …” Chu Tiểu Kỳ nhỏ nhẹ nói, “Có phải anh có quà muốn tặng em không?”

Tần Chinh nhếch nhếch khóe miệng, không nói gì.

Chu Tiểu Kỳ nói: “Em cũng có quà muốn tặng cho anh.”

Tần Chinh ngừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn cô, con ngươi đen láy trong chớp mắt như lấp lánh hơn một chút, khóe mắt hơi cong lên, chứa ý cười nói: “Cái gì?”

“Anh tặng trước rồi em mới đưa.” Chu Tiểu Kỳ không ngốc đâu.

Tần Chinh cười khẽ một tiếng, lau khô tay cô xong, mới lại lấy ra hộp quà được bọc tỉ mỉ, đặt vào trong tay cô.

Cô nín thở, run run bóc quà, vừa bóc vừa nghĩ: Sao lại cảm thấy là lạ nhỉ, có vụ cầu hôn nào lại để con gái tự mở nhẫn sao? Hơi thiếu thành ý a ...

Kết quả khiến cô có chút vui sướng lại có chút thất vọng.

Là một chiếc vòng tay.

Một tháng trước lúc đi dạo phố với anh nhìn trúng nó, nhưng mà vì đắt quá, cô chỉ xem thôi chứ không mua. Tuy là ba mẹ nhiều tiền, nhưng mà tiền tiêu vặt của cô cũng chẳng khác những người khác là bao, vòng tay giá hơn 4 số, tương đương với tiền cơm nước của cô trong 2-3 tháng – cô vẫn ăn khá là nhiều, cái thứ xa xỉ phẩm này, cô nhìn chút là được rồi.

Đương nhiên nếu là nhẫn, thì lại là chuyện khác.

Tần Chinh giúp cô đeo vòng tay, nhìn thấy mắt cô có vẻ tiu nghỉu, lấy làm lạ hỏi: “Em không thích sao?”

“Không phải thế …” Chu Tiểu Kỳ cúi đầu, rũ mắt tay mân mê chiếc vòng, nhỏ giọng nói, "Em cảm thấy ngón tay hình như cũng hơi trống ..."

Tần Chinh giật mình phản ứng lại, ý cười nổi lên đáy mắt, kín đáo mà sâu xa. “Em muốn kết hôn ư?”

Chu Tiểu Kỳ đẩy vai Tần Chinh một cái, đỏ mặt trừng mắt anh: “Có người cầu hôn như thế sao!”

“Hả? Anh đâu có cầu hôn, chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi.”

Chu Tiểu Kỳ: "..."

Tay Tần Chinh không biết từ bao giờ đã ở sau lưng cô, ôm trọn cô trong lồng ngực, “Đợi đến khi anh 30 tuổi.”

"Sao lại là 30? Anh 30, em cũng 30 rồi, anh tam thập nhi lập, còn em chỉ sợ tam thập nhi ly thôi …” Chu Tiểu Kỳ rầu rĩ bực bội.

Tần Chinh chỉ cười nhạt không nói, tì vào trán cô.

Tam thập nhi lập: 30 tuổi có được thành tựu.

“Thẩm Phong nói ở quê nhà nó mọi người đều đính hôn trước.” Cô đỏ mặt nhắc khéo anh.

Cánh môi anh dán lên cô, ấm áp mềm mại, tinh tế tỉ mỉ, nhẹ nhàng ma sát, hơi thở mờ ám quanh quẩn bên môi, anh nói: “Cho nên?” Nói xong ngậm lại môi dưới của cô, hai tay từ từ vòng chặt.

“Hả …” Môi lưỡi ẩm ướt, ấm nóng khiến cô nói không nên lời, mở miệng ra không còn là “ân” (hả), mà lại biến thành “a” ...

Anh cảm thấy cô vẫn chưa trưởng thành, vẫn giống y như lần đầu tiên anh gặp cô vậy, giống một quả đào chín mọng, dụ dỗ người ta cắn một miếng, vừa chạm vào răng là tỏa mùi thơm, ứa đầy nước miếng.

Ngón tay lần theo vạt áo vào trong, cảm giác lành lạnh khiến cô run rẩy, nghẹn ngào một tiếng, hơi mở mắt ra, một đôi mắt đen láy ướt át nhìn anh, có chút tủi thân có chút u oán.

Anh nhất thời
cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, bụng căng cứng, đẩy cô dựa trên tủ quần áo, tỉ mỉ hôn cô, tay phải vuốt ve sau lưng cô, lòng bàn tay cảm nhận sự mịn màng và ấm áp.

“Tần … ưm …” Hai tay cô vô thức túm lấy vạt áo trước của anh, lại từ từ bám lên vai anh, từ không bạo lực thì không hợp tác cho đến tích cực hưởng ứng, thông đồng làm bậy …

Anh đẩy áo ngực của cô lên cao, lòng bàn tay phủ lên nơi mềm mại trước ngực cô chẳng chút cách trở --- may thay, cô vẫn là người trưởng thành rồi ...

“Đêm hôm đó, em làm tổn thương tôi …” Âm thanh chát chúa thô lỗ vang lên, làm gián đoạn cảnh đẹp trong phòng.

Chu Tiểu Kỳ run lên, mở to hai mắt nhìn, vội đẩy Tần Chinh ra.

Vẻ mặt tuy là thản nhiên nhìn không ra cảm xúc, nhưng mà năm ngón tay từ từ nắm lại thể hiện nỗi mất mát và trống vắng của anh ...

“Alo …” Chu Tiểu Kỳ nhận điện thoại.

“Bao giờ thì mày tan cuộc?” Thẩm Phong rống lên ở đầu bên kia điện thoại.

Chu Tiểu Kỳ liếc nhanh về phía Tần Chinh một cái, nói: “Tối nay …”

Ánh mắt Tần Chinh nhìn về phía cô bỗng chốc sáng lên.

“Bên này đang hát Karaoke, bảo mày tới đấy.”

“Không đi được rồi …” Chu Tiểu Kỳ nói.

“Mất hứng! Không phải chỉ là thằng cha ra vẻ thôi sao! Thư tình của mày đưa rồi chứ?”

“Vẫn chưa …”

“Đưa sớm, sớm siêu sinh!” Thẩm Phong nói dứt lời liền cúp điện thoại.

Chu Tiểu Kỳ cúp máy, cuối cùng cũng nhớ ra bức thư tình bị quên béng mất, dưới ánh mắt chờ mong của Tần Chinh, cô từ từ lấy ra bức thư tình màu hồng nhạt nhăn dúm dó từ trong túi, run rẩy đưa tới trước mặt Tần Chinh, nói: “Cho … Cho anh này…”

Không phải là ngại, là xấu hổ muốn chết a ...

Tần Chinh nghi hoặc nhíu mi, nhận thư tình bóc ra, cô nhân cơ hội chỉnh lại áo ngực.

Lần đầu tiên bị ăn đậu phụ triệt để như vậy, quả nhiên món hời không thể tùy tiện cầm ...

Ăn đậu phụ: hiểu đơn giản là sờ mó, sàm sỡ; hiểu phức tạp là quấy rối tình dục >:)

Bên kia, Tần Chinh mặt không chút thay đổi đã xem xong thư tình.

Chu Tiểu Kỳ vẫn có chút chờ mong nhìn anh, sợ sệt hỏi: “Thế nào ...”

“Uhm …” Tần Chinh cân nhắc nói, “Thì là như vậy …”

“Anh thích không?”

“Thì cũng như vậy ...” Vẻ mặt Tần Chinh thản nhiên.

Chu Tiểu Kỳ nổi giận, “Là anh nói năm mới muốn có thư tình em mới viết, em viết thật chẳng dễ dàng gì, anh không động viên được một chút sao!"

Tần Chinh ngạc nhiên hỏi: “Anh nói muốn thư tình bao giờ?”

Ngón tay Chu Tiểu Kỳ ra dấu: “Em nhìn thấy đám nguyện vọng năm mới ở sau cửa phòng của các anh!”

Trên đó có các loại “cầu phụ nữ” “cầu nhân dân tệ” “cầu hợp thể" “cầu qua tất cả các kỳ thi”, còn có “cầu tình thư” rõ ràng là nét chữ của Tần Chinh …

Hợp thể: nghe bảo là chỉ chuyện XXOO :">

Tần Chinh im lặng nghĩ ngợi một lúc lâu, thong thả nói: “Ba chữ đó, không phải đọc như vậy.”

“Cái gì?”

“Không phải ‘Cầu, tình thư’, mà là ‘Cầu tình, thư’ …” Tần Chinh khó khăn giải thích, “Bạn cùng phòng đánh bóng rổ bị gãy xương tay phải, nhờ anh viết thư cầu xin được thi cuối kỳ cho giảng viên phụ trách môn học … Còn về phần ai cắt xuống dán lên, anh không nhìn thấy, không để ý, không rõ lắm …”

Cầu tình ở đây là xin tha thứ, cầu xin thương tình.

Chu Tiểu Kỳ khô khốc nói một tiếng: “Thế sao, như vậy à.”

Tần Chinh nói: “Uhm, thì là thế đấy.”

“Vậy … Rốt cuộc anh có thích không?”

Tần Chinh vẫn chỉ nói: “Thì như vậy đó …”

“Anh là thích hả, vẫn là thích hả?” Mắt Chu Tiểu Kỳ sáng lấp lánh nhìn anh, Tần Chinh không che giấu nổi, chỉ có thể nói: "Thích..."

“Vậy anh đọc cho em nghe đi …” Chu Tiểu Kỳ nhìn anh chờ mong.

Giọng Tần Chinh rất lôi cuốn, như giọng anh dẫn chương trình radio nửa đêm vậy, giọng trầm vờn quanh âm thanh nổi, trong trẻo, lạnh lùng mà thuần thấp.

Anh dùng cái chất giọng đó đọc thư tình của Chu Tiểu Kỳ một cách khô khốc: “Anh có biết địa vị của anh trong lòng em là cao cả cỡ nào, tôn quý cỡ nào không? Trên thế giới này không có ai có thể khiến em ngửa mặt trông lên như thế! Trong lòng em tràn ngập sùng bái, thương tiếc, đau lòng và ảo tưởng với anh, những tình cảm này quả thật đang đem em kéo rách ra, đẩy xuống vực sâu vô tận. Lúc không thấy được anh, việc em có thể làm, chỉ là nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh. Lúc ở bên anh, tất cả những điều em nghĩ, chỉ là làm sao yêu anh, yêu anh, yêu anh. Nhưng mà, anh đối với em thật tàn nhẫn, thật ích kỷ, cho dù là một chút tình cảm cũng không muốn bố thí cho em. Vì thế, em muốn trốn chạy, anh lại cũng không cho em trốn. Đúng thế, anh chỉ dùng một ánh mắt, đã khiến em không cách nào thoát được, biết rõ là rượu độc cũng cam tâm tình nguyện uống xuống. Anh có biết không, bây giờ em quá đau khổ, quá bất lực, quá khổ sở. Nhưng mà, em không có cách nào khống chế bản thân, phải, em điên rồi, đó là vì, em rất yêu anh! Rất rất yêu anh a!”

Edit đoạn này mà da gà, da vịt lổn ngổn :-ss

Đây là kết quả cô tìm kiếm ở Google mà ra, chép hết không bỏ chữ nào, hơn nữa có thể chắc chắn Tần Chinh tuyệt đối không xem loại văn cảm xúc dào dạt như này, chỉ là vẻ mặt nhăn nhó kia của anh là vì sao a, đọc uể oải như vậy lại là vì sao a …

“Anh không yêu em …” Cô đau buồn nói, “Em viết giàu tình cảm như vậy, anh đọc lại chả có cảm xúc gì.”

"..."

“Anh qua quýt với em, rõ ràng là không thích còn nói là thích, đúng là đang lừa gạt em."

"..."

“Anh còn không thèm nhìn em, dùng sự im lặng để đối phó với em, quả nhiên anh đối với em thật tàn nhẫn, ích kỷ, dù một câu cũng không muốn bố thí cho em ... ưm ưm ...”

Qủa nhiên, trong các cách khiến cô ngậm miệng lại thì như này là trực tiếp nhất.

Anh cũng thích cái cách vừa mềm, vừa thơm, vừa ngọt như này.

Tối đó, hai người giải quyết hết cả đám đồ ăn lổn nhổn mang phong cách hậu hiện đại kia, sau đó trước lúc đám bạn cùng phòng của Tần Chinh về, anh đưa cô về ký túc xá nữ.

Thẩm Phong uống say chuếnh choáng, nằm trên giường lẩm bẩm hát.

Chu Tiểu Kỳ đau khổ ngồi trên bồn cầu lẩm bẩm, lớn tiếng kêu: "Thẩm Phong! Linh cảm đến rồi! Linh cảm đến rồi! Mau đem bút mực đến đây phục vụ! Tao muốn viết thư tình!”

Thẩm Phong say bí tỉ hát: “Em là người tôi yêu … Một cô gái giống như đóa hoa hồng …”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ăn chơi chè chén trở về, tại phòng ngủ 419.

Bạn cùng phòng thô bỉ A: Tần lão đại nhìn qua có vẻ xuân phong đắc ý a?

Bạn cùng phòng dâm tiện B: Sai! Là xuân tình phơi phới!

Bạn cùng phòng thô bỉ A: Ăn thịt rồi.

Bạn cùng phòng dâm tiện B: Chu cô nương rơi vào tròng rồi.

Bạn cùng phòng thô bỉ A: Tần lão đại vùi hoa dập liễu.

Tần Chinh: Thi cuối kỳ lần này các cậu tự xử nhé.

Bạn cùng phòng thô bỉ, dâm tiện AB: Lão đại, chúng em biết sai rồi! Tha cho chúng tiểu nhân nhất thời rượu vào lỡ mồm, vô ý nói lời bất kính với đại tẩu, anh SM thế nào không liên quan gì đến bọn em, trăm lần ngàn lần đừng xuống tay đợt thi cuối kỳ, nó mới chỉ là trẻ con thôi mà …

Tần Chinh: Bình thân đi.

Bạn cùng phòng thô bỉ A: Lão đại, rốt cuộc anh tặng cho đại tẩu cái gì vậy? Đợt trước làm thêm kiếm không ít tiền nhỉ ...

Bạn cùng phòng dâm tiện B: Hóa ra là anh làm thêm! Sao em lại không biết nhỉ, là bạn cùng phòng mày thế mà biết lại không báo! Tao còn tưởng là mỗi tối lão đại về muộn như thế là đi vui vẻ với chị dâu, mỗi ngày tinh thần uể oải, thận hư người mệt ....

Tần Chinh: Thi cuối kỳ ...

Bạn cùng phòng thô bỉ, dâm tiện AB: Lão đại, chúng em biết sai rồi! Tha cho chúng tiểu nhân nhất thời rượu vào lỡ mồm, vô ý nói lời bất kính với đại tẩu, anh SM thế nào không liên quan gì đến bọn em, trăm lần ngàn lần đừng xuống tay đợt thi cuối kỳ, nó mới chỉ là trẻ con thôi mà …

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện