Chương 16:
Sở Nghĩa tỉnh lại lần nữa bên ngoài trời đã tối rồi.
Sô pha vừa nhỏ vừa eo hẹp, Sở Nghĩa thoáng hơi động, liền cảm giác muốn ngã xuống, trên người hắn đắp một cái chăn, mà trong chăn trên người hắn cái gì cũng không mặc.
Tần Dĩ Hằng không có ở bên cạnh, Sở Nghĩa từ yết hầu vươn phát ra một tiếng thở dốc, rồi sau đó ngồi dậy.
Trên mặt đất rải rác đều là quần áo của hắn, phòng khách không có bật đèn, nhưng phòng bếp bên kia có chút ánh sáng tiến vào, Sở Nghĩa hướng phòng bếp nhìn vào, nhưng hướng mắt hắn ở chỗ điểm mù, nên hắn cái gì cũng không thấy được.
Ngủ lâu quá khiến đầu hắn có chút choáng, hắn trước tiên từ trên mặt đất nhặt quần áo của mình mặc vào , sau đó lại từ trên bàn rót một ly nước , mới có chút tỉnh táo.
Sở Nghĩa gục đầu xuống, đem mặt chôn ở lòng bàn tay.
Bọn họ đây là......
Làm cả một buổi chiều a......
"Tỉnh?"
Âm thanh của Tần Dĩ Hằng đột nhiên xuất hiện, Sở Nghĩa ngẩng đầu lên.
Sở Nghĩa: "Dạ."
Hắn đáp xong cúi đầu uống nước.
Tần Dĩ Hằng nói: "Tới ăn cơm."
Sở Nghĩa gật đầu: "Được."
Tần Dĩ Hằng đi mở đèn phòng khách, Sở Nghĩa không kịp thích ứng mà híp đôi mắt lại , liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, mới phát hiện đã là 8 giờ tối.
Hắn căn bản không biết mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ rõ đến lúc cuối, hai người sau khi kết thúc, Tần Dĩ Hằng ôm hắn, hỏi hắn có phải rất buồn ngủ không.
Sở Nghĩa buồn ngủ, nhưng hắn không tính cứ như vậy mà ngủ, hắn nghĩ trước tiên tắm rửa một cái, nếu không có tinh thần tắm rửa ít nhất cũng phải mặc quần áo vào đã.
Nhưng ngữ khí của Tần Dĩ Hằng thật sự là quá mức ôn nhu, Sở Nghĩa đáp hắn một tiếng ân, sau đó Tần Dĩ Hằng ôm chặt hắn lại, giơ tay xoa đầu hắn, hạ giọng nói : "Mệt nhọc liền ngủ đi."
Sở Nghĩa thành công bị ru, không phụ kỳ vọng, lập tức ngủ thiếp đi.
Một nam nhân cao 1m78, lại thêm một nam nhân cao 1m87, vốn dĩ sô pha đối với bọn họ cực kì nhỏ, thế nhưng cả hai vẫn chen chúc ôm nhau.
Sở Nghĩa ngửi được chính là mùi hương của Tần Dĩ Hằng , cảm thụ chính là nhiệt độ cơ thể của Tần Dĩ Hằng , nghe được chính là nhịp tim của Tần Dĩ Hằng.
Một giấc ngủ này của hắn, rất thoải mái.
Tần Dĩ Hằng nói xong liền đi đến phòng ăn, Sở Nghĩa uống hết ly nước sau đó trước tiên đi phòng tắm.
Rửa mặt, Sở Nghĩa dụi dụi mắt nhìn chính mình trong gương .
Tóc rất loạn, nhưng bởi vì sau khi quan hệ mệt nhọc nhìn lại có chút tự nhiên, loạn nhưng ngược lại nhìn rất đẹp , hắn tùy ý làm rối một chút, làm chính mình thoạt nhìn có chút buông thả.
Tầm mắt xuống chút nữa.
Sở Nghĩa nhíu mày.
Phía dưới cổ này là cái gì?
Sở Nghĩa tới gần gương, ngẩng đầu lên trực tiếp đem cổ áo kéo lên.
Hắn dừng lại hai giây, lại nghiêm túc mà đem cổ áo sửa sang lại cho tốt, thẳng đến khi nhìn không thấy mới thôi.
Lần này, hình như Tần Dĩ Hằng không giống mấy lần trước.
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ liền nhấp miệng, nhưng quá vô dụng, ý cười vẫn rất dễ dàng liền từ khóe miệng cong lên.
Hắn đột nhiên nghĩ đến , hình ảnh Tần Dĩ Hằng bắt hắn kêu Tần lão sư.
Chính xác là......
"Kêu tôi Tần lão sư."
"Tần lão sư."
"Trừ bỏ lão sư, tôi còn là người nào của em?"
"Lão công."
Sau đó bọn họ liền......
Trời a.
Thế mà hắn cũng có thể đối thoại với Tần Dĩ Hằng.
Quá cảm thấy thẹn đi.
Tần Dĩ Hằng khi đó âm thanh êm tai đến muốn giận sôi người.
Hiện tại chỉ là hồi tưởng, nội tâm của Sở Nghĩa cũng đã có điểm xao động.
Sở Nghĩa khụ khụ, nhìn trong gương mặt của mình dần dần bắt đầu có điểm hồng, nghiêm túc nhìn xuống dưới.
Bình tĩnh một chút Sở Nghĩa.
Từ phòng tắm bước ra, Sở Nghĩa khôi phục thái độ bình thường, thoạt nhìn nội tâm không hề gợn sóng.
Trên bàn cơm bày bốn đồ ăn một canh, chén đũa cũng đã dọn xong, Sở Nghĩa lại đây khi Tần Dĩ Hằng đang múc canh.
Món ăn rất phong phú, có cá có thịt, thoạt nhìn rất ngon, Sở Nghĩa kéo ra ghế dựa không nhịn được tò mò: "Anh làm?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Cơm hộp."
Sở Nghĩa nga một tiếng, nghi hoặc: "Nhà này cơm hộp thoạt nhìn không tồi a," Sở Nghĩa nhìn thấy logo của quán bên cạnh cái đĩa, hắn thoáng kinh ngạc: "Cái đĩa cũng đưa tới?"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ân."
Sở Nghĩa ra oai bản thân một chút , đối diện logo, nói ra chữ trên logo: "Nhà hàng Hải Thiên " hắn ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Cái này logo là em thiết kế."
Tần Dĩ Hằng nghe nói cũng tò mò , mắt cũng nhìn logo trên đĩa.
Sở Nghĩa tiếp tục nói: "Khi đó em mới vừa thành lập phòng làm việc, phòng làm việc cũng chỉ mình em, tiệm cơm Hải Thiên cũng vừa mới khai trương, còn không có cao cấp như hiện tại , logo của họ, biển số nhà quảng cáo những cái đó, tất cả đều là em làm," Sở Nghĩa cười cười: "Hiện tại cũng còn hợp tác, bất quá đơn hàng của họ em đều giao cho Tiểu Triển"
Tần Dĩ Hằng lộ ra ánh mắt thưởng thức , gật gật đầu: "Rất không tồi."
Sở Nghĩa cười ngồi xuống: " Nhà hàng của họ phụ trách làm giám đốc khoảng thời gian trước còn mời em tham gia triển lãm thiết kế, bất quá lại không được, em khi đó không rảnh, cần phải đi công tác" Sở Nghĩa ngữ khí hạ xuống: "Triển lãm thiết kế rất tốt, tới rất nhiều nhà thiết kế lớn, em không đi được, quả thực đáng tiếc."
Tần Dĩ Hằng: "Ân."
Sở Nghĩa: "Nguyên lai nhà họ cũng có cơm hộp a."
Tần Dĩ Hằng: "Có."
Sở Nghĩa: "Nhà hắn phục vụ rất tốt."
Tần Dĩ Hằng: "Cũng được."
Sở Nghĩa: "......"
Chính mình muốn em cùng anh nói chuyện phiếm, đến lúc em và anh hàn huyên, anh lại như vậy......
Rất không tồi, ân, có, cũng được.
Sở Nghĩa miệng lệch đi, cầm lấy đôi đũa.
Không nói nữa.
Vì thế bữa cơm này cứ thể im lặng trôi qua.
Sau khi ăn xong Tần Dĩ Hằng đi tiếp điện thoại, Sở Nghĩa ở phòng bếp tiếp tục thưởng thức cá , cũng không thấy hắn cúp điện thoại, nghĩ thầm chắc là chuyện công ty, hắn không dám quấy rầy.
Thân thể cứ dính dính, hắn chịu không được, trực tiếp đưa cho Tần Dĩ Hằng một ánh mắt, mặc kệ Tần Dĩ Hằng có hiểu hay không, đi lên lầu tắm rửa.
Tắm rửa xong, hắn ở hành lang trên lầu liếc mắt một cái, Tần Dĩ Hằng còn đang gọi điện thoại.
Nhưng đã đeo tai nghe, cũng đã cầm máy tính.
Sở Nghĩa đành phải trở về phòng ngủ .
Máy tính không có mang lên, Sở Nghĩa trên tay chỉ có điện thoại, hắn rất nhàm chán, lại lười xuống lầu lấy.
Ở trên giường nằm bò tự hỏi trong chốc