Chương 20:
Hứa Kính cảm thấy, hắn giống như biến thành cố vấn gia đình của Tần tổng.
Tỷ như Tần tổng mới vừa đưa quần áo cho Sở tiên sinh trở về, liền lập tức phất tay kêu hắn vào văn phòng, hắn tưởng là có việc gấp, không nghĩ tới hắn cửa vừa đóng lại, Tần tổng nói: "Bạn của Sở Nghĩa tới, cậu nói chúng ta nên cùng nhau ăn một bữa cơm không?"
Hứa Kính nghĩ nghĩ: "Xem cậu ấy cùng người bạn kia quan hệ gì."
Tần tổng đầu nghiêng về một bên, bất quá hình như là nghĩ tới hình ảnh gì không tốt , biểu tình cũng không được tốt.
Tiếp theo hắn cúi đầu bấm chữ, Hứa Kính phán đoán hẳn là gửi tin nhắn cho Sở tiên sinh .
Rất mau, Tần tổng đối với Hứa Kính nói: "Quan hệ không tồi."
Hứa Kính gật gật đầu: "Bình thường là nên, nhưng ngài cũng nên hỏi ý kiến của Sở tiên sinh một chút."
Tần tổng lại cúi đầu bấm chữ.
Hứa Kính đôi tay nắm lại ở một bên chờ, không bao lâu, Tần tổng ngẩng đầu nói với hắn: "Ăn lẩu, cậu đặt nhà hàng đi."
"Được," Hứa Kính tiếp theo nói: "7 giờ đi, ngài buổi chiều hẳn là sẽ đi lúc 6 giờ, bỏ đi thời gian lái xe cùng thời gian kẹt xe."
Tần tổng: "Được."
Sau đó Hứa Kính liền quay đầu rời đi.
Hắn trong lòng cười khổ, ai bảo hắn kết hôn sớm làm gì, lại có kinh nghiệm trong hôn nhân.
Bất quá hắn không nghĩ tới, Tần tổng ở công việc nghiêm túc thì không nói, hóa ra cả chính hôn nhân của mình cũng như vậy, hắn lần đầu gặp người nghiêm túc kinh doanh hôn nhân như vậy.
Nói máu lạnh cũng không đúng, nói ấm áp càng không đúng.
Lại lần nữa, Hứa Kính lại nho nhỏ đồng tình một chút với Sở Nghĩa.
Buổi tối 7 giờ rất nhanh đã đến.
Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng đều không phải là người thích đến trễ , cho nên hai bên cơ hồ là đồng thời đến nhà ăn.
Sở Nghĩa nhanh hơn một chút, sau đó hắn cùng Chương Khải ngồi xuống bàn ăn , Chương Khải bởi vì thấy người phục vụ lớn lên có điểm soái, quay đầu liền đùa giỡn.
Không đến hai phút, tiểu ca ca phục vụ đưa cho hắn nick WeChat .
Mà lúc này, Tần Dĩ Hằng cũng đi vào.
Sở Nghĩa kéo tay Chương Khải tay, dùng ánh mắt ý bảo hắn thu liễm một chút.
Chương Khải lấy được WeChat niềm vui rạo rực, nghe thấy liền hoảng mà ngồi xuống, những vẫn không nhịn được mà cho Sở Nghĩa xem ảnh của tiểu ca ca kia.
Sở Nghĩa bất đắc dĩ, rất nhẹ mà gật đầu hai cái, ý tứ nói cho hắn, tớ đã biết đã biết.
Động tác nhỏ hai người một chút cũng đều rơi vào trong ánh mắt của Tần Dĩ Hằng, chính hắn cũng không ý thức được mình thoáng nhíu mi, tiếp theo đi nhanh qua, kéo ghế ra ngồi bên cạnh Sở Nghĩa .
Sở Nghĩa thấy hắn ngồi xuống, đem Ipad chủ quán đưa qua: "Anh chọn?"
Tần Dĩ Hằng lấy khăn giấy lau lau tay, khách khí nói: "Chương tiên sinh chọn đi."
Sở Nghĩa gật đầu.
Sở Nghĩa vẫn có ý thức, rốt cuộc Chương Khải mới là khách, hắn cùng Tần Dĩ Hằng là chủ nhà, cho nên Tần Dĩ Hằng nhún nhường hắn cũng không cùng Tần Dĩ Hằng khách khí, trực tiếp đem Ipad đưa cho Chương Khải.
Chương Khải nhận lấy, Sở Nghĩa quay đầu hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh có kiêng ăn gì không?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Đều ăn."
Sở Nghĩa: "Được."
Chương Khải đem Ipad đặt giữa hắn và Sở Nghĩa , hai người bắt đầu thương lượng.
Chương Khải: "Nồi như thế nào? Lão công cậu ăn cay không?"
Sở Nghĩa quay đầu hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh có thể ăn cay không?"
Tần Dĩ Hằng: "Có thể."
Sở Nghĩa quay đầu trở về, Chương Khải đã chọn nồi uyên ương : "Nồi lẩu uyên ương, đôi ta không ăn cay, lão công cậu ăn cay."
Sở Nghĩa: "Tới bàn thịt bò, còn có củ nhược, còn có cái gì nữa?"
Chương Khải: "Tôm sống cho cậu nướng."
Sở Nghĩa: "Ân, tôm sống."
Chương Khải: "Cái này, cái này, cái này, còn có cái này, cái này muốn hai phần không?"
Sở Nghĩa: "Muốn."
Chương Khải: "Rau dưa, đồ uống, cậu uống cái gì? Tớ lấy hai bình a."
Sở Nghĩa: "Được."
Bên này rất nhanh liền chọn xong, Sở Nghĩa cầm Ipad lại đưa qua cho Tần Dĩ Hằng, muốn cho hắn bổ sung.
Tần Dĩ Hằng nhận lấy, cũng đem Ipad đặt ở giữa hắn và Sở Nghĩa.
Cùng vừa rồi giống nhau chính là Sở Nghĩa cũng là nhìn hắn chọn.
Nhưng không giống nhau chính là, Sở Nghĩa một câu cũng không nói, một câu cũng không hỏi, một cái ý kiến cũng không cho.
Tần Dĩ Hằng trượt qua vài cột liền không trượt nữa, tay đi xuống dưới, trực tiếp muốn chốt đơn , nhưng tay lại bị Sở Nghĩa bắt lấy.
"Ai," Sở Nghĩa ngẩng đầu xem Tần Dĩ Hằng: "Anh không uống đồ uống sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Không uống."
Sở Nghĩa nga thanh, đem tay Tần Dĩ Hằng buông ra.
Tần Dĩ Hằng lại bổ sung: "Tôi uống nước lọc."
Sở Nghĩa vẫn là nga thanh.
Lúc này, Chương Khải thình lình mà bổ sung: "Nước lọc rất tốt, nước lọc dưỡng sinh"
Sở Nghĩa: "Ha ha."
Không khí hình như có chút xấu hổ.
Loại xấu hổ này khi Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng ở bên nhau thường xuyên có, nhưng hôm nay còn có Chương Khải.
Tồn tại của Chương Khải làm này phần xấu hổ lại tăng thêm một phần sắc thái, làm Sở Nghĩa có cảm giác xấu hổ bất đồng.
Chương Khải cũng rất xấu hổ, Sở Nghĩa đã nhìn ra.
Có thể làm Chương Khải xấu hổ rất khó, có thể thấy được khí lạnh của Tần Dĩ Hằng tràng ra quá cường đại.
Rất nhanh, nồi lẩu uyên ương được dọn lên, đánh vỡ này phần xấu hổ này.
Kèm theo nồi lẩu uyên ương được dọn lên là nước chấm của bọn họ.
Bọn họ trong nhà hàng, lô ghế nước chấm đều là cung cấp riêng, mà dấm, nước tương, ớt cay cùng hành , ba món đồ này còn có thể chuẩn bị riêng cho mỗi khách hàng.
Người phục vụ trước tiên dọn xong cho Tần Dĩ Hằng bốn cái đĩa nhỏ nước chấm, lại đi đến phía sau Sở Nghĩa .
Sau khi dọn đĩa hành xuống, liền trực tiếp bị Chương Khải cầm qua.
Chương Khải: "Cậu không ăn cho tớ, tí nữa tớ đưa nước tương cho cậu."
Sở Nghĩa không có ý kiến.
Hai người trao đổi tốt, lúc sau Sở Nghĩa nghe Tần Dĩ Hằng hỏi câu: "Em không ăn hành?"
Sở Nghĩa: "Ân."
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: "Còn có gì không ăn sao?"
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Không có đi."
"Như thế nào lại không có," Chương Khải đột nhiên xen mồm: "Cà rốt rau cần hành tây cậu đều không ăn."
Sở Nghĩa quay đầu nhìn Chương Khải: "Anh ấy hỏi chính là gia vị."
Chương Khải a thanh, nhưng vẫn mạnh miệng: "Hành cũng có thể là phối liệu a,