Chương 4 :
Sở Nghĩa ở thành phố A đúng là có một căn hộ , nhưng đó là một căn hộ độc thân.
Mở phòng làm việc được hai năm, hắn sinh hoạt cũng không cần lo cơm áo gạo tiền, sau đó lại một năm mua nhà, rồi một năm mua xe, cơ hồ trong đám sinh viên tốt nghiệp năm đó , hắn là người sống đến tốt nhất.
Mà ở phương diện tình cảm , hắn bởi vì quan hệ với người khác cũng rất tốt, không chỉ có là mẹ hắn, cả bạn bè hắn cũng đều cố ý hay vô tình mà muốn giới thiệu đối tượng cho hắn.
Một khi có người thích hợp đầu tiên mà mọi người nghĩ đến là Sở Nghĩa.
Nhưng Sở Nghĩa không biết như thế nào, cùng người khác quan hệ bạn bè thì rất ok, nhưng khi nghĩ đến muốn yêu đương, nói mình là gay còn muốn kết hôn, hắn liền cảm thấy, đối phương nơi này không thích hợp, nơi đó không thích hợp.
Chỉ là nói chuyện phiếm, liền không còn dư lại bao nhiêu người, càng đừng nói là hẹn hò sau khi được hỏi đủ thứ vấn đề, Sở Nghĩa thường thường chỉ có thể lúng túng mà ha ha cười
Mẹ hắn nói cũng hắn đòi hỏi quá cao đi, đặc biệt là mỗi lần xem mắt kết thúc, đối phương đối với hắn đều rất vừa lòng, không hài lòng đều là Sở Nghĩa bên này, mẹ hắn lại càng nóng.
Cho nên mỗi lần xem mắt kết thúc, hắn đều phải nghênh đón mẹ hắn mắng một trận.
Hắn có khi cũng phải nghĩ lại, có phải mình đòi hỏi quá cao hay không.
Kỳ thật hắn đối với việc kết hôn đều không vội, cũng không có rất muốn, nhưng hoàn cảnh của bản thân hắn không cho phép hắn không vội, mẹ hắn thúc giục, dì hắn thúc giục, bà ngoại hắn thúc giục, bạn bè lại trông mong thiệp đỏ, một số đứa đã có con đi nhà trẻ.
Làm hắn giống như đã phạm một lỗi rất lớn.
Mấy năm trước, Luật hôn nhân đồng tính được thông qua, không đến mấy ngày hắn liền trực tiếp comeout, nói với nữ nhân một chút cũng không hứng thú, về sau không cần giới thiệu bạn gái cho hắn.
Hắn cho rằng sau khi thẳng thắn, việc xem mắt này liền có thể dừng lại, nhưng không nghĩ tới mẹ hắn chỉ khó chịu mấy ngày, đột nhiên liền lập tức tiếp nhận, rồi lại bắt đầu chuẩn bị cho hắn đi xem mắt với nam nhân.
Mà buồn cười chính là, còn tìm được một đống, như là một trào lưu, đoạn thời gian Sở Nghĩa xem mắt đều muốn ói ra một đống.
Cho nên kỳ thật, Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng kết hôn là có điểm kích động.
Cũng có chút muốn nộp cho xong bài tập trong nhà.
Tần Dĩ Hằng không hiểu được hắn.
Nhưng hắn thật sự một chút cũng không hiểu biết Tần Dĩ Hằng, hôm nay có hai trang giấy kia thoạt nhìn thì nhiều nội dung, nhưng không có bất kì cái gì thực sự rõ ràng.
Cơm nước xong, Sở Nghĩa nói với Tần Dĩ Hằng hắn có xe, nên Tần Dĩ Hằng không gọi tài xế đến đây.
Hai người cùng đi tới bãi đỗ xe, đi đến xe của Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa mở khóa xe, ánh mắt khẽ di chuyển, liếc mắt Tần Dĩ Hằng một cái.
Tần Dĩ Hằng đều có xe xịn, không biết có ghét bỏ chiếc xe của Sở Nghĩa không.
Nhưng thực may mắn, Tần Dĩ Hằng không có, trên mặt hắn không có bất luận biểu tình biến hóa nào.
Sở Nghĩa mở cửa lái ra, còn chưa có trực tiếp ngồi vào, hắn đột nhiên nhớ tới hình ảnh tài xế mở cửa xe cho Tần Dĩ Hằng, động tác Sở Nghĩa liền lập tức dừng lại, nghĩ có nên hay không mở cửa xe cho Tần Dĩ Hằng.
Nhưng Tần Dĩ Hằng đã tự mình đi qua, mở cửa sau ra, nhưng hắn lại không có ngồi vào, mà là dừng lại một chút, lại đóng cửa lại.
Sở Nghĩa tròn mắt mà nhìn hắn chân dài một bước, mở cửa ghế phụ lái, ngồi xuống.
Tâm của Sở Nghĩa đột nhiên giật giật.
Tần Dĩ Hằng tuy rằng lạnh như băng, nhưng thật sự, ừm, rất có lễ phép.
Chỉ là không ngồi phía sau xem hắn là tài xế, cũng có thể thêm điểm.
Sở Nghĩa đột nhiên nghĩ đến hôm nay cùng Tần Dĩ Hằng nói chuyến phiếm.
Tuy rằng lạnh nhạt xác thật cực kì lạnh nhạt, cơ mà lời nói của hắn đều không có làm Sở Nghĩa cảm thấy không thoải mái, cũng không làm cho hắn cảm thấy chính mình kém một bậc.
Vì vậy, hắn cảm thấy những ngày tháng sau nay của mình cũng rất tốt đi.
"Tôi phải về nhà một chuyến, lấy một ít đồ vật, có thể chứ?" Sở Nghĩa cái dây an toàn, hỏi ý kiến của Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng nói: "Được."
Sau đó hắn lại bổ sung: "Nhà của chúng ta."
Sở Nghĩa xấu hổ mà giải thích : " Thật xin lỗi, quen miệng, là nhà của chúng ta"
Ok, Sở Nghĩa tự nói cho chính mình, Tần Dĩ Hằng chính là như vậy đối với việc hôn nhân cũng khá nghiêm trang, hắn sẽ cố gắng quen dần.
Tần Dĩ Hằng rất cao lớn, Sở Nghĩa nghĩ cái xe này có thể chứa nhiều người, liền không tưởng được đến Tần Dĩ Hằng, sau khi hắn ngồi xuống liền cảm thấy không gian trong xe hẹp lại.
Trách không được xe của Tần Dĩ Hằng lại lớn như vậy, cái ghế phụ này của Sở Nghĩa, hắn sợ là ngồi hơi chật đi.
Sở Nghĩa nhìn liền cảm thấy khá là khó chịu. Lần sau vẫn là kêu tài xe của Tần Dĩ Hằng đến đón đi.
Mà rất nhanh, liền chạy đến bãi đậu xe, Sở Nghĩa xuống xe, sau đó Tần Dĩ Hằng cũng bước xuống.
Hai người đi thang máy lên lầu. Mà loại lúng túng ở trạng thái im lặng không ai lên tiếng này, Sở Nghĩa cũng có chút quen rồi.
Tầng 6 rất nhanh liền đến, Sở Nghĩa để Tần Dĩ Hằng ra trước sau đó mới bước ra đi theo phía sau.
Âm thanh đèn sáng lên , hành lang chỉ có thanh âm lộc cốc từ đôi giày da của hai người, Sở Nghĩa tìm chìa khóa, mở cửa đi vào.
Rất đơn giản hai phòng ngủ một phòng khách, dọn dẹp cũng rất sạch sẽ ngăn